Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 792: Vỏ Quýt Dày Có Móng Tay Nhọn (2)

Trần Quang Bưu cười nói: "Tôi hoàn toàn yên tâm về chuyện này, tại trấn Thanh Hà chúng ta nào có người nào không biết danh tiếng của Giang đại sư chứ?"

Nghe người khác khen ngợi con của mình, Giang phụ Giang mẫu đều nợ nụ cười. Hai người thường xuyên nghe được những lời như vậy trong hơn một năm nay, nhưng hai người bọn họ lại không cảm thấy phiền chán chút nào.

Sau đó, hai bên lại thảo luận chi tiết một số vấn đề, cho đến hơn nửa giờ sau, Trần Quang Bưu lưu lại quà tặng và hồng bao có giá trị không nhỏ rồi lái xe rời đi.

Giang mẫu cất kỹ quà tặng và hồng bao, sau đó gọi video cho con trai, nói lại tình huống của con trai Trần Quang Bưu một lần, cuối cùng mới lên tiếng: "Ông chủ Trần kia là một người thành thật, nói rõ khuyết điểm của con trai mình với chúng ta vô cùng rõ ràng, sợ đứa con trai hỗn trướng kia của hắn làm hại con gái người ta."

Giang Phong cười nói: "Được, con đã hiểu, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, con sẽ tìm cho con trai của hắn một đối tượng thích hợp, nhất định sẽ hàng phục được con trai của hắn."

Giang mẫu đương nhiên là hiểu rõ bản lĩnh của con trai mình, nghe con nói vậy thì cũng an tâm, sau đó hai mẹ con nói chuyện phiếm vài câu liền cúp video.



9 giờ sang tết Nguyên đán năm 2024.

Thôn XX trấn Đàm Giang, Vương Tú Mỹ đang ăn sáng cùng cha mẹ.

Vương mẫu nhìn con gái rồi nói: "Tiểu Mỹ, lại qua một năm rồi, con đã ra ngoài làm việc mấy năm rồi, chuyện tìm đối tượng cũng không thể kéo dài nữa, nếu không thì con sẽ thành lão cô nương mất."

Vương Tú Mỹ nuốt cháo trong miệng xuống, nói: "Con cũng muốn tìm đối tượng sớm một chút, nhưng loại chuyện này không vội vàng được, cứ đợi đến khi gặp được người thích hợp rồi lại nói đi."

Vương mẫu buông chén xuống rồi nói: "Trường học các con có nhiều giáo viên như vậy, chẳng là không có người nào thích hợp sao?"

Vương Tú Mỹ lắc đầu nói: "Trường học của chúng con đúng là có không ít giáo viên, nhưng phần lớn đều là nữ giáo viên, giáo viên nam thì trừ đi những người đã kết hôn hoặc là có bạn gái, số lượng độc thân cũng không nhiều, trước mắt vẫn chưa có người nào thích hợp với con."

Cha Vương nói tiếp: "Việc tìm đối tượng này cũng không phải là cứ nhất thiết phải tìm ở trong trường học, nghề nghiệp khác cũng được, dù sao con cũng làm giáo viên ở huyện thành bên kia, chỉ cần tìm người có công việc chính thức ở huyện thành là được."

Vương Tú Mỹ nói: "Con sẽ lưu ý, nhưng mà loại chuyện này không vội vàng được, thuận theo tự nhiên là tốt nhất."

Vương mẫu nhịn không được nà nói: "Loại chuyện này đúng là không vội vàng được, nhưng con cũng phải để tâm mới được. Qua hết năm nay thì con đã 27, thật sự không còn trẻ nữa, lúc mẹ 27 tuổi thì con đã đi nhà trẻ rồi."

Vương Tú Mỹ nói: "Mẹ, tiêu chuẩn của mẹ năm đó không giống với hiện tại. Vào thời đại của ba mẹ, hai mươi tuổi xem mắt kết hôn là chuyện rất bình thường, hiện tại ba mươi tuổi xem mắt kết hôn mới là trạng thái bình thường, cho nên mẹ không cần phải thúc giục con."

Vương mẫu uống hết số cháo trong bát, nói: "Sao mẹ có thể không vội được, hiện tại đúng là có rất nhiều người đều kết hôn sau ba mươi tuổi, nhưng cũng không phải là không biện có pháp nha, hơn nữa cũng là do con trai chiếm đa số, phụ nữ kết hôn sau mươi tuổi vẫn tương đối thiếu."

Cha Vương vừa thêm cháo vừa nói: "Nghe lời mẹ con, sớm tìm đối tượng, tranh thủ gả đi trước ba mươi tuổi. Bởi vì một khi tuổi của phụ nữ đến ba mươi, không phải là con chọn lựa người khác nữa, mà sẽ là người khác chọn con."

Vương Tú Mỹ bất đắc dĩ nói: "Biết rồi."

Cha Vương Vương mẫu thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, một nhà ba người ăn sáng xong, cha Vương liền chạy xe mang theo cần câu tiến về đập chứa nước, chuẩn bị câu mấy con cá về cho con gái ăn.

Vương mẫu thì mang theo công cụ đến ruộng nhà mình đào củ sắn, con gái nàng thích ăn củ sắn, đào một chút trở về nấu nước ngọt, dùng để làm cơm trưa cũng rất tốt.

Vương Tú Mỹ nhàn rỗi không có chuyện gì, liền đi theo mẹ đào củ sắn.

Bởi vì ruộng trong nhà cách đó không xa, cho nên không đến nửa giờ, hai mẹ con đã đào được bảy tám đầu củ sắn trở về.

"Mẹ, trong nhà còn có đường phèn không?" Vương Tú Mỹ hỏi.

Vương mẫu nói: "Không có, mấy ngày trước dùng nấu chè khoai lang hết rồi."

Vương Tú Mỹ nói: "Vậy con đi mua."

Vương mẫu vừa cầm tẩu thuốc vừa nói: "Thời gian còn sớm, chờ bỏ sắn vào nồi lại đi mua cũng không muộn."

Vương Tú Mỹ thấy thế thì khuyên nhủ: "Mẹ, đã bảo mẹ cai thuốc từ lâu rồi, hút thuốc không tốt cho thân thể."

Vương mẫu thở dài nói: "Mẹ con bảy tám tuổi đã bắt đầu hút thuốc, đã hút hơn bốn mươi năm, đời này chỉ sợ là không thể bỏ được thuốc."

Vương Tú Mỹ nói: "Con không hút thuốc, không hiểu là cảm giác gì, nhưng mẹ nhìn thím Lục nhà bên cạnh đi, thím ấy cũng đã hút thuốc hai mươi ba mươi năm nhưng mà không phải nói bỏ là bỏ rồi sao. Thứ đồ chơi này nói trắng rà chính là tâm nghiện, người ta nghiện thuốc đều có thể từ bỏ, nghiện thuốc có cái gì mà không cai được chứ?"

Vương mẫu vừa hút thuốc vừa nói: "Con cho rằng mẹ chưa thử qua sao, mẹ đã thử cai thuốc, nhưng mà mới nhịn chưa được hai ngày thì đã không chịu nổi, mẹ tình nguyện sống ít đi mười năm, cũng muốn hút thuốc."

Vương Tú Mỹ nghe vậy thì không khuyên nữa, mà là cầm dao bắt đầu lột vỏ sắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận