Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 965: Trúng Tim Đen (3)

Nếu như cháu tâm tư muốn lập nên sự nghiệp lẫy lừng gì đó, vậy nhà chúng ta cũng có thể cung cấp cho cháu không ít hơn 10 triệu tiền vốn lập nghiệp cùng với rất nhiều mối quan hệ khác.

Tóm lại, Chử gia chúng ta sẽ tuyệt đối không bao giờ bạc đãi con dâu.”

Nghe xong lời này, hai mẹ con Diệp gia đều choáng váng, mặc dù trước đó Giang đại sư đã nói rõ với hai người về điều kiện kinh tế của Chử gia, nhưng cũng không nói tới trực quan sinh động như Chử mẫu.

Chỉ cần Diệp Phượng Nghi gật đầu thì sẽ có thể sống một cuộc sống trong mơ như vậy.

Diệp mẫu và chồng vất vả đánh liều ngoài xã hội nhiều năm như vậy, tiền quan trọng tới mức nào, bà biết rõ trong lòng, không đợi con gái tỏ thái độ, bà đã lên tiếng nói trước: “Bà Chử, thành ý của Chử gia mọi người hai mẹ con chúng tôi đều đã cảm nhận được rõ, tôi cực kì chờ mong hai chúng ta thành thông gia.”

“Mẹ!!!” Diệp Phượng Nghi hơi đỏ mặt, năm nay cô mới 23 tuổi, lại chưa từng nói qua chuyện yêu đương, da mặt vẫn tương đối mỏng.

Chử Tinh Huy nhìn Diệp Phượng Nghi vô tình lộ ra dáng vẻ thẹn thùng, thật sự là càng nhìn càng thích, chỉ hận không thể lập tức cưới con gái nhà người ta về làm vợ, như thế hắn sẽ có thể tận tình yêu thương cô rồi.

Giang Phong thân hưởng danh xưng đại sư mai mối, ở hiện trường xem mắt lúc nào nên nói, lúc nào nên ẩn thân, hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

Trước đó hắn vẫn luôn im lặng, đợi tới khi thấy Diệp Phượng Nghi tỏ vẻ xấu hổ, Giang Phong mới lên tiếng: “Cô Diệp, trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng là chuyện thường tình, không có gì phải xấu hổ cả, lúc tôi làm mai mối cho các vị khách khác, đều để họ nói chuyện tìm hiểu một đoạn thời gian, đợi tới khi tình cảm trở nên sâu đậm, họ sẽ tự nhiên lựa chọn tiến tới lễ đường hôn nhân.

Có điều nhân duyên giữa cô Diệp và anh Chử đây, sợ rằng tôi cũng muốn thúc giục hai người đẩy nhanh tiến độ.

Nguyên nhân rất đơn giản, trước đó tôi cũng đã nói với cô, ở thôn anh Chử, mỗi năm sẽ chia tiền hoa hồng cho mỗi người khoảng một, hai trăm vạn, số tiền này không chỉ có thôn dân hiện tại trong thôn bây giờ mới có thể nhận, chỉ cần cô Diệp gả cho anh Chử, chuyển hộ khẩu sang thôn của anh Chử, vậy thì bản thân cô cũng có thể hưởng phúc lợi này.

Hơn nữa, đợi tới khi hai người sinh con đẻ cái, chỉ cần để tên con trong hộ khẩu ở thôn thì đứa nhỏ cũng có thể hưởng phúc lợi như vậy, có thêm một người, hàng năm có thể nhận thêm một, hai trăm vạn, chuyện như vậy có thể không vội được sao?”

Hai mẹ con Diệp gia nghe xong thì trợn mắt há mồm, lập tức tim đập như sấm.

Cho dù là Diệp Phượng Nghi cũng không lo nổi tới hai chữ xấu hổ nữa, năm ngoái, sau khi cô tốt nghiệp đại học thì liền tới thành phố Thâm Quyết giúp cha mẹ kinh doanh Malatang, vất vả khổ cực gần một năm cũng chỉ vì tiết kiệm thêm được mấy vạn đồng tiền mà thôi.

Bây giờ, cô chỉ cần chọn gả vào Chử gia, thì cái gì cũng không cần làm, hàng năm cũng có thể nhận được một, hai trăm vạn, cái này so với kinh doanh Malatang, dựa vào thu nhập hiện tại để tính, ít nhất cũng phải mất mười mấy, hai mươi năm mới kiếm được từng đó tiền, chênh lệch này thực sự quá lớn.

Đồng thời, tiền này lại không phải là Chử gia cho, mà là trong thôn trực tiếp chia, cái này so với lời hứa hẹn của Chử gia lại càng khiến cô động tâm hơn.

Diệp mẫu đã kìm nén đến đỏ bừng mặt, lập tức nói: “Giang đại sư, cậu không cần nói nhiều, chỉ cần nhà trai không chê chúng tôi điều kiện không tốt, thì ngày mai hai đứa có thể lập tức lên cục dân chính đăng kí kết hôn.”

Chử Tinh Huy nghe vậy thì mắt sáng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người Diệp Phượng Nghi.

Diệp Phượng Nghi liếc mắt nhìn hắn, có chút xấu hổ cúi đầu, có điều cô cũng không lên tiếng phản đối, hiển nhiên là đã thầm chấp thuận lời nói của mẹ mình.

Chử mẫu cười ha ha: “Thông gia thật đúng là thoải mái, cứ quyết định như vậy đi, ngày mai để hai đứa nó lên cục dân chính đăng kí kết hôn, còn hôn lễ...”

Nói đến đây, Chử mẫu nhìn về phía Giang Phong, nói: “Giang đại sư, tôi xin phép một chuyện không phiền hai chủ, nhờ cậu giúp hai đứa nó chọn một ngày lành tháng tốt để tổ chức hôn lễ.”

Giang Phong mỉm cười nói: “Hai người là một đôi trời đất tạo thành, ngày hai người cử hành hôn lễ chính là ngày lành tháng tốt.”

Chử mẫu nghe vậy thì vui vẻ, nhìn về phía Diệp mẫu, nói: “Bà thông gia cảm thấy ngày nào thì tốt?”

Diệp mẫu nghĩ nghĩ, nói: “Tháng này sợ là sẽ hơi vội, hay là để thứ sáu tuần đầu tiên tháng sau thì thế nào?”

Chử mẫu cười gật đầu, đáp: “Được, vậy quyết định như vậy đi!”

Ngay tại lúc đó.

Trong phòng khách quán trà nào đó của tỉnh Quế.

Hoàng Nguyên Giáp và Khâu Thành Quốc cũng vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm.

Hai người mới quen nhau tối hôm qua, vốn đã hẹn nhau đi ra ngoài uống trà, nhưng ngay trên đường hai người khởi hành đi uống trà, Khâu Thành Quốc nhận được một cuộc điện thoại, tạm thời có chút việc cần hắn xử lý, cũng chỉ có thể trì hoãn thời gian uống trà đến xế chiều nay.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận