Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 953: Nơi Giàu Nhất Và Nghèo Nhất Đều Ở Tỉnh Quảng Đông (3)

Ngay khi Dương mẫu chuẩn bị về nhà ăn cơm trưa, người rơi thanh niên soái ca cuối cùng cầm tờ rơi bỗng nhiên lên tiếng nói: "Dì à, dì chờ một chút."

Dương mẫu nở một nụ cười nói: "Soái ca, cậu không rõ điều gì về hoạt động này thì cứ hỏi tôi."

"Dì à, tôi không phải muốn hỏi về hoạt động."

"Soái ca, vậy cậu cần gì?"

Thanh niên soái ca nói: "Dì à, tôi là muốn hỏi thăm dì một chút, xoay quanh cuộc sống của dì có một cô gái xinh đẹp đến tuổi lập gia đình hay không?"

Dương mẫu nghe vậy khẽ giật mình: "Soái ca, cậu hỏi tôi chuyện này để làm gì? Chẳng lẽ là cậu muốn tìm đối tượng kết hôn?"

Thanh niên soái ca lắc đầu cười nói: "Dì à, tôi đã kết hôn rồi, tôi đang giúp người khác tìm đối tượng."

"Giúp người khác tìm đối tượng?"

Ánh sáng trong đầu Dương mẫu lóe lên, bật thốt lên: "Soái ca, cậu là người mai mối?"

Thanh niên soái ca gật đầu cười nói: "Không sai, tôi tên là Giang Phong, là người mai mối của công ty môi giới hôn nhân Hạnh Phúc."

Dương mẫu kinh ngạc nói: "Cậu mà cũng làm người mai mối thật sao, bình thường làm mai mối đều là người già trung niên, người còn trẻ như cậu mà làm người mai mối quả là rất hiếm thấy."

Giang Phong cười nói: "Người mai mối kỳ thật cũng chẳng khác bác sĩ là bao, đều là phải trải qua mấy chục năm, nhìn thấy có kinh nghiệm phong phú thì mới có thể khiến cho người ta tín nhiệm."

Dương mẫu công nhận nhẹ gật đầu, sau đó có chút hiếu kỳ mà hỏi: " Ông mai Giang, không biết có thể nhờ cậu nói rõ giúp tôi đối tượng kết hôn kia có hoàn cảnh như thế nào không? Cậu nói với tôi thử xem, nhìn xem xung quanh cuộc sống của tôi, có cô gái nào phù hợp với anh ta không."

Giang Phong mỉm cười, giới thiệu nói: "Vị khách hàng của tôi năm nay 34 tuổi, chiều cao 1 mét 74, quê quán là thành phố Quảng Châu, khi còn bé đi theo cha mẹ đến thành phố Thâm Quyến định cư, gia đình điều kiện không tệ.

Đáng tiếc người có họa phúc sớm chiều, khi anh ta còn chưa tròn mười tám tuổi, cha mẹ của anh ta đã xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cùng lúc qua đời, khiến anh ta trở thành một đứa trẻ mồ côi."

Nghe đến đó, Dương mẫu liền cảm thấy đồng cảm hơn với đứa nhỏ này, bởi vì bà ấy cũng là trẻ mồ côi, cha mẹ cũng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời, còn chồng bà ấy thì bệnh rồi qua đời khi con gái bà còn nhỏ.

Giang Phong tiếp tục nói: "Việc cha mẹ gặp tai nạn ngoài ý muốn qua đời mặc dù đã khiến anh ta bị đả kích lớn, nhưng anh ta không vì vậy mà cam chịu, thay vào đó đã lựa chọn ra nước ngoài học. Vào mười năm trước, anh ta từ Mỹ du học trở về, sau đó bán đi căn nhà mà cha mẹ để lại cho anh ta và bắt đầu lập nghiệp.

Bây giờ đã mười năm trôi qua, công ty anh ta kiếm được chút tiền, căn nhà đã bán trước kia giờ đã mua lại rồi, còn có một công ty phát triển tốt đẹp, điều kiện kinh tế có thể nói là rất tốt rồi."

Ban đầu Dương mẫu chỉ là bởi vì hiếu kỳ mới hỏi thăm Giang Phong về hoàn cảnh của vị khách hàng này, kết quả nghe hồi, bà ấy bỗng nhiên có chút động lòng, đây là một nam nhân cực kỳ ưu tú, nên duyên với con gái bà thì rất thích hợp.

Nghĩ tới đây, Dương mẫu không kịp chờ đợi mà hỏi: "Ông mai Giang, không biết vị khách hàng này của cậu đối với đối tượng kết hôn có yêu cầu gì không?"

Nghe câu hỏi đó, Giang Phong biết ngay là Dương mẫu đã động lòng, liền cười ha hả nói: " Yêu cầu của vị khách hàng này của tôi rất đơn giản, không cần đàng gái có gia cảnh tốt gì cả, không cần trình độ của cô ấy cao bao nhiêu, cũng không cần dung mạo của cô ấy đẹp ra sao, cũng như không cần năng lực làm việc của cô ấy tốt bao nhiêu.

Anh ta chỉ muốn tìm một cô gái ôn nhu hiền lành, hi vọng ở bên ngoài mệt mỏi khi trở về nhà đợi chờ mình là bến đỗ ôn nhu, và không chỉ vì một chút việc nhỏ cỏn con ầm ĩ không thôi."

Nghĩ đến tính cách con gái nhà mình, Dương mẫu không khỏi có chút kích động, nói: "Ông mai Giang, thật trùng hợp quá, bên cạnh tôi thật sự có một cô gái phù hợp với yêu cầu của khách hàng cậu."

Giang Phong đương nhiên biết rõ người bà ấy nói là ai, nhưng vẫn cứ phối hợp nói: "Vậy thì quá tốt rồi, hiện tại thời gian cũng không còn sớm, dì à, tôi mời dì ăn cơm, lát nữa dì giới thiệu cô gái đó cho tôi biết được không?"

Dương mẫu ngượng ngùng nói: "Ông mai Giang, muốn mời ăn cơm cũng là tôi mời cậu mới đúng, bởi vì người mà tôi nói đến không phải ai khác mà chính là con gái của tôi, Dương Thanh Liên."

"Vậy thật đúng là quá trùng hợp!"

Giang Phong mặt tươi cười nói: "Dì à, phía trước có một chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, chúng ta qua đó gọi phần thức ăn nhanh rồi vừa ăn vừa nói chuyện được chứ?"

Dương mẫu tất nhiên là không có ý kiến, sau đó hai người trực tiếp đi thẳng hướng đến chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh kia.

Sau khi gọi món thức ăn nhanh cho mình xong, bình thường Dương mẫu cực kỳ tiết kiệm lần này lại giành thanh toán, tổng cộng chưa đến hai mươi tệ, Giang Phong cũng không giành trả với bà.

Đợi đến sau khi cầm lấy phần thức ăn nhanh của mình và tìm chỗ ngồi xuống xong, Dương mẫu liền cảm thán nói: "Ông mai Giang, không gạt cậu làm gì, con gái tôi năm nay đã 28 tuổi, gần đây tôi cứ luôn bởi vì chung thân đại sự của nó mà đau đầu đây!"

Giang Phong cười nói: "Dì à, tôi nghĩ dì lúc còn trẻ cũng là một người đẹp, có một người mẹ như dì thì chắc con gái dì cũng là một người đẹp, dì còn sợ cô ấy tìm không được đối tượng sao?"

"Ông mai Giang, cậu thật là biết nói chuyện."

Dương mẫu khen một câu, rồi mới cảm khái nói: "Nếu như mục tiêu chỉ là gả đi, thì tôi đây cũng chẳng sầu khi gả nó đi, mấu chốt là con gái tôi nó hiếu thuận, con bé muốn khi lấy chồng dẫn tôi theo, để cho tôi đi theo nó cùng hưởng phúc, cho nên mới một mực kéo dài tới hiện tại cũng không thể tìm được đối tượng thích hợp."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận