Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 419: Tôi Và Lý Cô Cô Không Thể Quay Về!

Hai rưỡi chiều.

Quán trà Vân Vụ Các ở đường XX.

Ba người Hiệu trưởng Cổ, Bạch Tử An, Giang Phong vừa uống trà vừa nói chuyện.

Nghe được Giang Phong nói chỉ cần ông ta còn có ý định lập gia đình, sẽ cố gắng hết sức xem xét một đối tượng thích hợp với ông ta, hiệu trưởng Cổ không khỏi mỉm cười nói: "Cho dù tôi 53 tuổi còn chưa kết hôn, nhưng tôi thật sự không phải là tộc không kết hôn, tôi vẫn muốn lập gia đình, chỉ là tôi từng trải qua không ít chuyện, hiểu rõ hôn nhân tuyệt đối không thể tạm chấp nhận."

Giang Phong gật đầu nói: "Hôn nhân ảnh hưởng vô cùng quan trọng đối với cuộc đời mỗi người, đúng là không thể tạm chấp nhận, những người kết hôn không được mấy năm đã ly hôn, người tổn thương lớn nhất vẫn là con của bọn họ."

Bạch Tử An than thở: "Thật ra, không ai muốn tạm chấp nhận về chuyện hôn nhân, nhưng trên đời này không phải người nào cũng có bản lĩnh như Giang đại sư, trước khi bước vào hôn nhân, ai biết nửa khác của mình rốt cuộc có thích hợp với mình không?"

Hiệu trưởng Cổ đồng ý nói: "Đúng là đạo lý này, con người là động vật phức tạp nhất trên thế giới, hơn nữa còn dễ thay đổi. Tình yêu đến chết không thay đổi giống như Dương Quá và Tiểu Long Nữ, không phải ai cũng có duyên phận gặp được."

Bạch Tử An nói: "Nói đến Dương Quá và Tiểu Long Nữ, có một vấn đề cứ vướng mắc trong lòng tôi rất lâu rồi. Đó chính là anh và Lý cô cô là một đôi trên màn ảnh thật sự đi vào trong lòng mọi người, các người không đến được với nhau, có thể nói là tiếc nuối lớn nhất trong lòng các fan..."

Nghe đến đó, hiệu trưởng Cổ mỉm cười, ngắt lời nói: "Tôi biết cậu muốn hỏi vấn đề gì, trong lúc quay phim Thần Điêu Đại Hiệp, nếu nói giữa chúng tôi không có thiện cảm với nhau thì chắc chắn là không phải.

Chỉ có điều, khi đó tôi không phải độc thân mà đã có bạn gái."

Nói đến đây, hiệu trưởng Cổ nhớ tới người trong lòng kia, thở dài nói: "Nhắc tới người bạn gái này, thật ra tôi rất có lỗi với cô ấy. Chúng tôi ở bên nhau bảy năm, lúc tôi nở mặt nở mày, cô ấy ở bên cạnh tôi, lúc tôi thê thảm cô ấy vẫn không rời bỏ tôi, còn an ủi tôi chăm sóc tôi.

Chính nhờ cô ấy làm bạn và khích lệ tôi, còn có dẫn dắt như người 'anh trai', tôi mới có khả năng vượt qua những năm tháng sóng gió kia.

Đáng tiếc khi đó tôi chỉ mải mê tập trung vào sự nghiệp, xảy ra ý kiến bất đồng với người bạn gái muốn kết hôn sinh con, cuối cùng hai người càng lúc càng xa, bây giờ nhớ tới thật sự rất hối hận."

Bạch Tử An và hiệu trưởng Cổ là bạn bè nhiều năm, cũng tương đối hiểu về chuyện của ông ta, lại trấn an: "Hiệu trưởng Cổ, năm đó ông lựa chọn như vậy cũng không thể nói là sai được. Nếu khi đó ông lựa chọn kết hôn sinh con, vậy cuộc sống của ông sẽ hoàn toàn thay đổi.

Rốt cuộc là trở nên tốt hơn hay vẫn như bây giờ, chỉ có trời mới biết được."

Hiệu trưởng Cổ nói: "Con người khi còn sống, lúc còn trẻ đều trải qua những chuyện khác nhau, nếu năm đó tôi có tâm trạng như bây giờ, vậy con tôi chắc hẳn đã tốt nghiệp đại học!"

Giang Phong nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, chuyện đã qua không nhắc lại nữa. Bây giờ ông và Lý cô cô đều độc thân, có muốn tôi tính toán thử nhân duyên thay các người, xem các người có thích hợp ở cùng một chỗ không?"

Hiệu trưởng Cổ lắc đầu, than thở: "Tôi và Lý cô cô, không thể quay lại!"

Lời này vừa nói ra, Giang Phong và Bạch Tử An đều tỏ vẻ đã hiểu.

Hai người đều có mối tình nhớ mãi không quên của mình, lúc này cách biệt mười sáu năm, hai người đều là độc thân lại không thể xóa được lửa tình lúc ấy, điều này chứng minh bọn họ thật sự không thích hợp ở cùng một chỗ.

Bây giờ gần ba mươi năm trôi qua, lại gặm đôi CP màn ảnh trước đây cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.

Giang Phong nói: "Vậy được, cho tôi chút thời gian, tôi chắc chắn sẽ xem xét một đối tượng thỏa mãn hiệu trưởng Cổ."

"Vậy tất cả lại nhờ cậy Giang đại sư!"

Nói đến đây, hiệu trưởng Cổ cười tự giễu mình nói: "Không ngờ tôi qua tuổi năm mươi, còn có ngày đi xem mắt người khác, thời buổi này vẫn thật là kỳ diệu!"

Bạch Tử An ở bên cạnh vừa rót thêm trà vừa cười nói: "Hiệu trưởng Cổ, qua tuổi năm mươi ở thời cổ đại đúng là lão giả chuẩn bị xuống mồ. Nhưng ở thời đại bây giờ, mới chỉ là một người trung niên thôi, cuộc sống về sau còn dài đấy!"

Giang Phong mỉm cười tán thành nói: "Giáo sư Bạch nói không sai, lại giống như Anh Tư danh tiếng lẫy lừng của Hương Giang kia, sáu mươi bảy mươi tuổi còn có thể tìm được bạn gái hai mươi tuổi, hơn nữa hai người còn ân ái mười mấy năm, đây cũng là ví dụ sống đấy.

So sánh ra, hiệu trưởng Cổ hơn năm mươi tuổi đi xem mắt, căn bản không tính là chuyện gì."

Lời nói này làm hiệu trưởng Cổ cười ha ha, liên tục phất tay nói: "Anh Tư suốt đời phong lưu, tôi không so được với ông ta!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận