Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 586: Lương Một Năm Hai Trăm Ngàn

Giữa trưa.

Đội cảnh sát nữ đặc nhiệm tỉnh Tứ Xuyên.

Kiều Phượng Hoàng cơm nước xong xuôi trở về phòng ngủ, ngay lập tức cầm điện thoại di động lên xem, đây là thói quen mấy tháng nay của cô.

Tại đội đặc cảnh, không thể dùng điện thoại di động trong thời gian huấn luyện, trước kia cô cũng rất ít khi dùng di động, cả ngày hầu như đều chưa chắc đã đụng vào điện thoại một lần. Điện thoại đối với cô mà nói thì chỉ là một công cụ truyền tin mà thôi, không giống như những người khác lúc nào cũng không rời tay, hễ rảnh rỗi là chơi điện thoại.

Cho đến khi Giang đại sư tìm tới cửa giới thiệu cho cô một đối tượng, số lần cô dùng di động mới dần dần trở nên nhiều hơn.

Nhưng mà, nói nhiều cũng chỉ là so với số lần cô dùng trước đó. Trên thực tế, nếu như so sánh cùng những người khác, thời gian cô dùng điện thoại di động mỗi ngày còn chưa phải nhiều, cũng chỉ có lúc "nghỉ ngơi giữa trưa, sau khi ăn cơm buổi chiều, ban đêm trước khi ngủ" thì mới cô xem điện thoại một chút.

Sau này, cô có người yêu và kết hôn, bởi vì nhiệm vụ huấn luyện nặng, số lần vợ chồng gặp mặt không nhiều, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào điện thoại để liên lạc tình cảm. Hiện tại cô mỗi ngày đều sẽ trò chuyện với người yêu một lúc vào thời gian cố định.

Trong lúc mở điện thoại ra, phát hiện Giang đại sư đã nhắn lại. Kiều Phượng Hoàng lập tức gọi điện thoại cho Giang đại sư.

Điện thoại vừa được nhận, giọng nói của Giang đại sư đã truyền đến: "Huấn luyện viên Kiều, tôi muốn hỏi một chút, đội đặc cảnh các người giải ngũ là do cơ quan địa phương phụ trách sắp xếp công việc sao?"

Kiều Phượng Hoàng ừm một tiếng, nói: "Đúng vậy, cơ hội giải ngũ của quân nhân đội đặc cảnh chúng tôi tương đối hiếm, căn bản không cần lo lắng chuyện công việc sau khi giải ngũ."

Giang Phong nói ngay vào điểm chính: "Huấn luyện viên Kiều, là như vậy, lần này tôi liên hệ với cô là muốn hỏi một chút xem đội đặc cảnh các người gần đây có quân nhân nào chuẩn bị giải ngũ hay không?"

Kiều Phượng Hoàng cười nói: "Giang đại sư, anh cũng cảm thấy hứng thú đối với quân nhân đội đặc cảnh chúng tôi hay sao? Là muốn mời bảo tiêu sao?" Quân nhân đội đặc cảnh các cô giải ngũ đều thường được sắp xếp đi làm bảo tiêu, cho nên cô mới có câu hỏi này.

Giang Phong cười nói: "Đúng vậy, tôi muốn mời tài xế kiêm bảo tiêu."

Kiều Phượng Hoàng nói: "Vậy thì vừa đúng dịp, đội đặc cảnh chúng tôi đúng lúc có hai đội viên cũ gần đây có ý định giải ngũ. Nếu như Giang đại sư cần, tôi sẽ đánh tiếng với bọn họ giúp anh, xem bọn họ có ý định làm bảo tiêu sau khi giải ngũ hay không."

Giang Phong vội vàng nói: "Cần, vậy thì làm phiền huấn luyện viên Kiều hỏi giúp tôi một chút."

Kiều Phượng Hoàng cười nói: "Giang đại sư không cần khách sáo, chuyện này chỉ như một cái nhấc tay đối với tôi mà thôi. Hơn nữa, tôi cũng không chắc chắn bọn họ có muốn làm tài xế kiêm bảo tiêu hay không."

Giang Phong nghe vậy cười ha ha một tiếng, giọng điệu có chút tự tin: "Huấn luyện viên Kiều, cô nói lại với bọn họ giúp tôi, đến chỗ của tôi làm tài xế kiêm bảo tiêu, nếu như các cô ấy vẫn chưa có đối tượng thì tôi sẽ phụ trách giới thiệu đối tượng giúp các nàng. Nếu như đã có đối tượng thì tôi sẽ phụ trách sắp xếp đối tượng của bọn họ đến gần tỉnh Quế công tác. Tiền lương dự kiến hàng năm tạm thời là 200 ngàn, ngoài ra tôi còn bao ăn bao ở, bảo hiểm một năm và các loại phụ cấp, tiền thưởng cuối năm gì đó đều sẽ có. Hơn nữa, công việc vô cùng nhẹ nhàng, bình thường rất ít khi có nhiệm vụ, chỉ có lúc tôi đi xa nhà mới cần dùng người. Tóm lại một câu là: Đi theo tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi bọn họ."

Kiều Phượng Hoàng nói đùa: "Giang đại sư, nhìn đãi ngộ này của anh, tôi đều muốn đi làm tài xế kiêm hộ vệ cho anh!"

Giang Phong toát mồ hôi, nói: "Huấn luyện viên Kiều đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi biết cô bận rộn liền không quấy rầy nữa."

Kiều Phượng Hoàng cười nói: "Được, lát nữa tôi sẽ đi tìm bọn họ nói chuyện. Với đãi ngộ mà anh đưa ra, các cô ấy chắc là sẽ đồng ý. Đúng rồi, thiếu chút nữa là quên hỏi, anh muốn một người hay là cả hai người?"

"Đương nhiên là muốn cả hai người."

"Ok, chờ tin tức tốt của tôi!"

"Ừm!"

...

Tỉnh Loan.

Trong một tiểu khu nào đó, Liễu Vân Tình vừa nhặt rau vừa nói chuyện với mẹ.

Đầu tháng, cô và cha mẹ đã mang theo con gái đến tỉnh Quế du lịch một chuyến, bây giờ đã trở về nhà mấy ngày.

Hành trình đến tỉnh Quế lần này đã tác động rất lớn đến tâm lý của cô.

Bởi vì một số nguyên nhân mà mọi người đều biết, ấn tượng của rất nhiều dân chúng bên phía tỉnh Vịnh về đại lục vẫn còn dừng lại tại những năm tám mươi chín mươi của thập niên trước. Vào thời điểm đó, thu nhập hàng tháng của người dân đại lục chỉ có gần hai trăm tệ, mà tỉnh Loan lại đang ở trong thời kỳ phát triển kinh tế đỉnh phong, tiền lương của sinh viên mới ra trường đã cao đến năm sáu ngàn, chênh lệch gấp hai ba mươi lần.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận