Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 952: Nơi Giàu Nhất Và Nghèo Nhất Đều Ở Tỉnh Quảng Đông (2)

"Nơi giàu nhất trên cả nước là ở tỉnh Quảng Đông, nơi nghèo nhất cũng ở Quảng Đông này." Câu nói này mặc dù nói có chút khoa trương, nhưng mà có thể thấy được mức độ giàu nghèo ở Quảng Đông chênh lệch như thế nào rồi.

Nơi giàu nhất cũng không cần phải nói, tìm hiểu một chút về khu vực đại danh Tam giác sông Châu Giang?

Còn nơi nghèo nhất, những thành thị khác không nói, Sán Vĩ nhất định là có tên trong TOP đầu.

Dương Thanh Liên chính là người Sán Vĩ điển hình, hiện tại đang là nhân viên của một công ty ở thành phố Thâm Quyến, tiền lương mặc dù không cao, nhưng mỗi ngày 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều về, không có tăng ca, cuối tuần còn có thể nghỉ 2 ngày, loại công việc nhẹ này đối với một cô gái mà nói thì vẫn là rất thích hợp.

Dù sao thì Dương Thanh Liên cũng rất hài lòng với công việc của cô bây giờ.

Dương Thanh Liên sinh ra trong một gia đình bình thường ở Sán Vĩ, khi cô ấy mới mấy tuổi thì cha cô đã bệnh qua đời, mẹ của cô một mình cực khổ để nuôi cô khôn lớn, trong một năm cô ấy tham gia công tác, mẹ của cô bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngã bệnh.

Thế là, đứa con hiếu thuận Dương Thanh Liên không để mẹ mình ở lại quê nhà làm việc cực nhọc, mà đã đưa mẹ cô đến thành phố Thâm Quyến để dần dần điều trị bệnh.

Liên tục điều trị hơn một năm, sức khỏe của Dương mẫu mới dần dần khôi phục lại.

Nhưng mà Dương Thanh Liên một mực không để mẹ mình làm việc nặng, cô làm nhân viên văn phòng tiền công mặc dù không cao, nhưng tiêu xài tiết kiệm một chút, thì vẫn đủ nuôi sống hai mẹ con bọn họ rồi.

Chỉ là Dương mẫu mới năm mươi mấy tuổi, vẫn chưa tới tuổi nghỉ hưu, không muốn để con gái nuôi sớm như vậy, nên mới kiên quyết muốn ra ngoài làm việc vặt.

Dương Thanh Liên thấy thái độ của mẹ mình rất kiên quyết nên cùng mẹ mình thỏa thuận kỹ càng, ra ngoài làm việc vặt thì được, nhưng chỉ có thể làm chút việc nhẹ, dù là thu nhập ít cũng không làm thêm, không thể tận lực làm việc kiếm tiền đến mức đổ bệnh giống như trước đó, vậy thì được không thì thôi.

Đối với chuyện này Dương mẫu tất nhiên không có ý kiến, bà ấy ra ngoài làm việc vặt mục đích là giảm bớt gánh nặng cho con gái, chứ không phải muốn gia tăng gánh nặng cho con gái, đương nhiên bà ấy không thể để bản thân mệt đến ngã bệnh.

Cứ như thế, mấy năm trôi qua, hai mẹ con vẫn luôn sống ở thành phố Thâm Quyến, một thành phố quốc tế lớn, trải qua cuộc sống không lo nghĩ đến chuyện áo cơm.

Cứ việc làm suốt mấy năm cũng không còn để dành được bao nhiêu tiền, nhưng hai mẹ con cũng thấy đủ rồi.

Điều duy nhất khiến Dương mẫu lo lắng, chính là chung thân đại sự của con gái.

Con gái bà ấy năm nay đã 28 tuổi, nhưng ngoại trừ một người bạn trai từng quen thời đại học, sau khi tốt nghiệp đã chia tay thì rốt cuộc không có quen thêm người bạn trai thứ hai nào.

Trong lòng Dương mẫu hiểu rõ, dựa vào dáng người tướng mạo của con gái bà ấy, muốn tìm đối tượng kết hôn có điều kiện tương xứng thì kỳ thật cũng không khó, chỉ là con gái bà vì để cho bà trải qua cuộc sống thoải mái, nên mới đặt ra hai điều kiện gắt gao:

Một, yêu cầu đàng trai có nhà riêng.

Hai, sau khi cưới muốn cùng sống chung với mẹ cô ấy, để mẹ cô ấy dưỡng lão đến khi qua đời.

Từ khi đặt ra hai điều kiện này, vẫn chưa có ai đến hỏi thăm về con gái bà.

Điều kiện thứ nhất thì không có gì kỳ quái, trong thời buổi hiện tại này kết hôn yêu cầu đàng trai có nhà có xe đã là yêu cầu cơ bản, vấn đề chủ yếu xuất hiện ở điều kiện thứ hai.

Thân là con một, để mẹ của đàng gái dưỡng lão đến khi qua đời vốn là nghĩa vụ, không có gì đáng nói, việc đàng trai không chấp nhận nổi chính là mẹ vợ sẽ luôn chung sống cùng bọn họ.

Dù sao thì hiện tại có rất nhiều người đều là con một, cũng không thể chỉ sống cùng với cha mẹ vợ cả đời mà không sống cùng cha mẹ mình?

Nếu như cùng sống với nhau cả đời, cảnh tượng kia chỉ ngẫm lại cũng cảm thấy nhức đầu, thực tế quá bó buộc, mà lại sống cùng một chỗ thì dễ dàng nảy sinh mâu thuẫn.

Vì không muốn ảnh hưởng đến hôn nhân của con gái, Dương mẫu đã cùng con gái bàn bạc qua chuyện này, chờ đến khi con gái kết hôn rồi, bà sẽ trở về sống ở quê hương.

Chỉ là con gái bà hiếu thuận, không muốn mẹ vì chuyện này mà phải trở về với khoảng thời gian khổ cực, kiên quyết muốn sau khi cưới phải sống chung với bà, để bà được hưởng phúc.

Dương mẫu vừa yên vui vừa bất đắc dĩ, chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.

Hôm nay, Dương mẫu nhận công việc phát một xấp tờ rơi, là phát tờ rơi đến khách hàng cũ mới qua lại cho một nhà hàng làm mười năm tròn, tương tự công việc mấy năm bà đã làm qua không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm rất phong phú.

Liên tục phát tờ rơi đến hai ba tiếng đồng hồ, cho đến sau khi Dương mẫu đem một tờ rơi cuối cùng phát cho một thanh niên đẹp trai có khí chất siêu nhiên, thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong thời đại này, phát tờ rơi cũng không phải là một chuyện dễ dàng, hiện tại yêu cầu của thương gia cũng càng ngày càng cao, trước kia phát tờ rơi, là người hay quỷ đi ngang qua thì cứ phát một tấm, chỉ cần đem toàn bộ tờ rơi phát hết ra ngoài thì có thể cầm tiền.

Mà bây giờ không giống vậy, tờ rơi phải phát cho khách hàng tiềm năng, đem tờ rơi đút cho người già hay trẻ nhỏ thì không được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận