Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 366: Thắng Lớn

Một quán điểm tâm nào đó ở Thâm thị.

Nghe Giang Phong nói bạn gái hắn cũng họ Hoàng, Hoàng Nguyên Giáp cười đáp: “Thật sao, vậy thì thật đúng là trùng hợp.”

Hắn nghe nói như thế cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao thì họ Hoàng cũng xem như là một trong những họ phổ biến nhất cả nước, mỗi thành phố đều có rất nhiều người họ Hoàng, cái này cũng không có gì kỳ quái cả.

Giang Phong cũng chỉ nói một câu như vậy, không dừng lại ở vấn đề này nhiều, bởi vì lời nói này của hắn chỉ mang mục đích làm quen với cha vợ, chứ không phải để ngả bài với cha vợ.

“Anh Hoàng là người địa phương ạ?”

Thấy cha vợ gật đầu xác nhận, Giang Phong nhấp một ngụm trà hoa cúc, nói tiếp: “Chồng của cô em cũng là người địa phương ở đây, có điều chú ấy hiện không ở khu vực này, mà là ở khu xx.”

Hoàng Nguyên Giáp giật mình nói: “Hóa ra cậu Giang đây là tới chỗ này thăm người thân à!”

“Này cũng không phải, lần này em tới Thâm thị chủ yếu là vì đáp cầu dắt mối cho khách.” Lúc Giang Phong trả lời, trong lòng cũng đang thầm cười trộm, nếu để cho bạn gái biết hắn và ba cô ấy đang ở đây xưng anh gọi em, không biết sẽ có phản ứng như thế nào?

“Đáp cầu dắt mối cho khách?” Hoàng Nguyên Giáp ăn một miếng lá lách bò giòn tan, có chút tò mò hỏi: “Người anh em Giang đây làm việc gì vậy?”

Giang Phong cắn một miếng bánh bao xá xíu sốt mật ong mềm dẻo thơm ngon, nói: “Nói ra chỉ sợ anh đây chê cười, thật ra em làm nghề mai mối, cũng mở một phòng môi giới hôn nhân ở chỗ tỉnh thành Quế tỉnh chúng em.”

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy, hơi kinh ngạc nói: “Chú em đây không phải đang nói đùa đấy chứ? Cậu nói muốn đầu tư làm ông chủ văn phòng môi giới hôn nhân, tôi ngược lại cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, dù sao cũng là lập nghiệp, chỉ cần có thể kiếm tiền, làm ngành nghề nào cũng chẳng có gì lạ.

Nhưng nghe ý trong lời nói vừa rồi, thật ra cậu chính là người mai mối, tự thân xuất ngựa giúp khách đáp cầu dắt mối sao?”

Giang Phong cười, gật đầu nói: “Trước đó em làm nghề mai mối có ra được chút thành tích, cho nên mới đầu tư mở một văn phòng môi giới hôn nhân, cũng tức là, em chính là một người mai mối chính hiệu đấy.”

Hoàng Nguyên Giáp tán dương: “Chú em Giang đây thật đúng là tuổi trẻ tài cao mà, mở văn phòng môi giới hôn nhân ở Quế tỉnh bên kia, làm mai mối tới tận Thâm thị bên này, xem ra phạm vi nghiệp vụ văn phòng môi giới hôn nhân của cậu cũng rất rộng đấy!”

Giang Phong hai ba miếng đã ăn xong cái bánh bao xá xíu sốt mật ong kia, lại uống thêm mấy hớp trà hoa cúc, sau đó mới lên tiếng: “Phạm vi nghiệp vụ văn phòng môi giới hôn nhân của bọn em vẫn chủ yếu tập trung ở Quế tỉnh, có điều đó là nhằm vào khách hàng bình thường, còn đối với những khách hàng cao cấp mà nói, có thể mở rộng phạm vi ra toàn nước, thậm chí là toàn thế giới, lần này em đến Thâm thị, chủ yếu là giúp một vị khách cao cấp đáp cầu dắt mối.”

“Thì ra là thế!”

Hoàng Nguyên Giáp nhẹ gật đầu, thấy Giang Phong có vẻ thích trà bánh ở quán điểm tâm này, liền đề cử: “Chú em Giang à, ở quán điểm tâm này, nổi danh nhất chính là món bánh cuốn, đây là loại mỹ vị do hoàng đế Càn Long ban tên, cậu nhất định phải nếm thử một chút mới được.”

Giang Phong kinh ngạc đáp: “Món bánh cuốn này ở Quế tỉnh bọn em cũng có rất nhiều, có điều mặc dù em thường xuyên ăn, nhưng thật đúng là chưa từng đặc biệt đi tìm hiểu về lịch sử của nó, không biết đây lại chính là món ăn được hoàng đế Càn Long ban tên.”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Món bánh cuốn này có thể nói là đặc sản nổi tiếng của Quảng Đông chúng tôi, tục truyền xuất hiện lần đầu vào thời Đường, khi đó cũng chưa được gọi là bánh cuốn, mà gọi là Long Kham Từ.

Về sau, đến đời nhà Thanh, hoàng đế Càn Long sau khi ăn món này thì khen không dứt miệng, đồng thời thừa hứng nói: Món này cũng không tính là bánh dày, ngược lại hình dạng có chút giống lòng lợn, hay gọi là bánh cuốn đi.

Thế là, cái tên bánh cuốn này được lưu truyền tới tận ngày nay.”

Giang Phong lập tức thổi phồng: “Hôm nay thật sự là được mở mang đầu óc rồi, nếu ngay cả anh Hoàng đây cũng khen ngợi món bánh cuốn của quán điểm tâm này như vậy, vậy chắc hẳn bánh cuốn ở đây thật sự ngon, em phải nếm thử mới được.”

Nói xong, Giang Phong đang định đứng dậy đi gọi đĩa bánh cuốn.

Hoàng Nguyên Giáp lại vội ngăn hắn lại, nhìn về phía người phục vụ bên kia, gọi: “Tiểu La, mang một phần bánh cuốn tới đây.”

Tiểu La lập tức trả lời: “Vâng, ông chủ Hoàng, sẽ lập tức mang tới đây.”

Giang Phong vui vẻ nói: “Hóa ra anh Hoàng đây còn là khách quen của nơi này!”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Tôi ăn ở quán điểm tâm này đã gần hai mươi năm rồi, quen tới nỗi cứ tự nhiên như nhà mình vậy.”

Không tới một phút đồng hồ sau, Tiểu La đã mang một đĩa bánh cuốn nóng hổi lên.

Nhìn vẻ ngoài của bánh cuốn, Giang Phong đã khen tới tấp: “Khó trách lại được anh Hoàng khen ngợi như vậy, chỉ nhìn vẻ ngoài này thôi đã cảm thấy ngon hơn bánh cuốn ở những chỗ khác một bậc rồi.”

Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, cười nói: “Cậu mau ăn lúc còn nóng đi, xem xem hương vị thế nào?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận