Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1011: Con Dâu Như Này Chính Là Kiểu Mà Nàng Mong Muốn (2)

Nghe đến đó, Trần Phượng Mỹ biết rõ chắc chắn còn có đoạn sau.

Bởi vì sự hiểu rõ của nàng về cha mình, nhà trai cách nàng tận hai tỉnh, nếu như nhà trai chỉ có điều kiện như vậy thì ba nàng chắc chắn sẽ không đồng ý gả nàng đi, càng không có khả năng khen điều kiện của đối phương tốt. Cho nên, nếu như nàng không đoán sai, gia cảnh của nhà trai chắc là không tệ.

Quả nhiên, ba nàng giới thiệu sơ lược về tình huống nhà trai, nói: "Mặc dù nhà trai cũng xuất thân từ nông thôn, nhưng gia cảnh của hắn còn tốt hơn so với rất nhiều người thành thị. Cha mẹ của hắn làm một cái nghề đặc thù, những năm gần đây kiếm được không ít tiền. Nghe Giang ông mai kia nói, nếu như nhà trai kết hôn, mẹ hắn sẽ cho hắn một triệu tiền mặt để mua nhà mua xe, ngoài ra còn cho tiền sính lễ nữa. Đối với người có hoàn cảnh gia đình như chúng ta, điều kiện nhà trai có thể coi là giàu có rồi!"

Trần Phượng Mỹ nghe vậy thì trong lòng cảm thấy chấn động. Nàng đoán được điều kiện nhà trai chắc chắn là không tệ, nhưng mà không nghĩ tới nhà trai có thể lấy ra hơn một triệu tiền mặt.

Trần Phượng Mỹ cũng tự biết rõ mình, dáng người tướng mạo của nàng chỉ là trên trung đẳng, nếu như nhà trai chỉ là gia đình khá giả, nàng kia tự nhận là mình xứng.

Nhưng gia cảnh của nhà trai rõ ràng đã vượt qua mức độ khá giả, hơn nữa, điều kiện các phương diện khác của nhà trai cũng không kém hơn nàng là bao, Trần Phượng Mỹ không có lòng tin nhà trai sẽ để ý đến nàng.

Nghĩ tới đây, Trần Phượng Mỹ thở dài nói: "Cha, người ta có gia cảnh tốt như vậy, sao có thể để ý đến con chứ? Cha không cần phí sức làm gì!"

Trần Vĩnh Quý nói: "Chuyện này thì chưa chắc, bởi vì mẹ hắn làm nghề nghiệp đặc thù, mà nghề nghiệp này lại bị rất nhiều người kỳ thị."

Trần Phượng Mỹ nhướng mày, trong đầu lóe qua một loại nghề nghiệp không tốt phạm pháp nào đó, nhưng mà nàng đã lập tức vứt bỏ loại suy nghĩ kia, hỏi: "Mẹ của hắn làm nghề gì thế?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Nghe Giang ông mai nói, gọi là nghề nghiệp khóc tang."

Trần Phượng Mỹ nghe mà sững sờ: "Nghề nghiệp khóc tang? Trên đời này còn có loại nghề nghiệp này?"

Trần Vĩnh Quý hơi xúc động nói: "Đây đúng là một loại nghề nghiệp vô cùng hiếm thấy, nếu như không phải Giang ông mai nhắc tới thì cha cũng không biết trên đời này vẫn còn có dạng nghề nghiệp này. Một cái nghề chuyên về khóc tang, đúng là không thể tưởng tượng nổi."

Trần Phượng Mỹ nghe vậy lập tức bổ não ra một hình ảnh: Một người phụ nữ trung niên mặc đồ tang khóc đến tê tâm liệt phế ở trước linh đường của một người xa lạ…

Mà nghĩ đến việc người phụ nữ trung niên này là mẹ chồng của mình, Trần Phượng Mỹ liền không nhịn được mà nói: "Cha, nghề nghiệp cũng quá cái kia rồi, con cũng không nói cái gì mà xui xẻo hay không xui xẻo, dù sao mấy người trẻ tuổi chúng con cũng không tin chuyện này. Nhưng cha vừa rồi cũng đã nói, nghề nghiệp này bị rất nhiều người kỳ thị, chắc hẳn ở bên phía bên kia, mẹ của hắn cũng sẽ bị người ta kỳ thị. Nếu như con gả đi chỉ sợ cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ ở sau lưng, cuộc sống trôi qua chỉ sợ cũng không có ý nghĩa gì!"

Trần Vĩnh Quý nói: "Con không cần lo lắng chuyện này, Giang ông mai nói, chỉ cần hai con gặp mặt, hắn có thể nói lại với nhà trai, để nhà trai đến bên phía tỉnh Quế chúng ta sinh sống cũng không phải là không được. Kể từ đó, con chỉ cần bớt thời gian về thăm nhà chồng bên kia vào ngày lễ ngày tết là được. Mà bên phía chúng ta thì chỉ cần con không chủ động nói ra, cũng không ai biết nhà chồng con làm loại công việc này cả."

Trần Phượng Mỹ nghe vậy thì trong lòng hơi động, nếu là như vậy thì nàng đúng là không bị ảnh hưởng gì, nàng không khỏi hỏi: "Cha, người chắc chắn người ta muốn rời khỏi quê hương đến tỉnh Quế chúng ta sinh sống sao?"

Trần Vĩnh Quý nói: "Chúng ta nói ra điều kiện này, nếu như nhà trai đồng ý thì có thể nói chuyện tiếp, nếu như không đồng ý thì coi như xong. Con cảm thấy thế nào?"

"Vâng, nếu là vậy thì con không có ý kiến."

"Được, vậy cha sẽ nói lại với Giang ông mai một chút, có thêm tình huống gì thì sẽ gọi điện thoại lại cho con sau."

"Được rồi."



Vào lúc Trần Vĩnh Quý gọi điện thoại cho con gái, Giang Phong cũng gọi điện thoại cho Viên mẫu.

Điện thoại kết nối, sau khi chào hỏi lẫn nhau, Giang Phong liền nói ngay vào điểm chính: "Dì à, cháu đã tìm kiếm cho con trai của dì một đối tượng thích hợp!"

Viên mẫu vừa trở lại quê quán nghe vậy thì cảm thấy vui mừng, tốc độ này thật đúng là nhanh, liền vội vàng hỏi: "Giang đại sư, làm phiền phức ngài nói cho tôi một chút về tình huống nhà gái được không."

Giang Phong lên tiếng, giới thiệu sơ lược: "Nhà gái là người tỉnh Quế, năm nay 23 tuổi, cao 1m62, dáng người tướng mạo trên trung đẳng, trình độ giống như con trai dì, trước mắt đang làm việc tại Quế Lâm, tiền công cũng không khác con trai dì là bao. Nàng cũng xuất thân từ nông thôn, cha đang làm bảo an tỉnh thành, mẹ thì ở nhà chăm sóc vườn trái cây và nuôi chút gà vịt. Gia đình có bốn anh chị em, nàng là con đầu, còn có hai em trai đang học đại học, em gái nhỏ nhất thì đang học cấp 3. Đó chính là tình huống cá nhân của nàng và gia đình nàng."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận