Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 751: Chén Canh Gà Này Tôi Cạn

Thấy Tô phụ Tô mẫu từ chối, Vũ Bình Hồ liền khuyên nhủ: “Anh Tô, chị Tô, thầy Tô có ân giúp chúng tôi đổi đời, số tiền này chỉ là chút tấm lòng của bọn tôi mà thôi, hai người bất kể thế nào cũng phải nhận lấy.”

Tô phụ lại lần nữa từ chối, nói: “Tấm lòng thành này chúng tôi nhận, chỉ là tiền thì chúng tôi quả thật không thể cầm, người có ân với mọi người là cha tôi, chứ không phải chúng tôi, chúng tôi làm sao có thể cầm tiền của mọi người được?”

Tăng Hiểu Viện cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Anh Tô, chị Tô, chuyện về thầy Tô thật ra hôm qua chúng tôi cũng mới biết, thầy Tô đã vì chúng tôi nhiều năm như vậy, hẳn là người nhà của thầy như mọi người cũng thua thiệt nhiều, chúng tôi chỉ là muốn góp chút sức trả ân của thầy Tô mà thôi, mong anh Tô, chị Tô hãy cho chúng tôi cơ hội này.”

Tô mẫu lắc đầu nói: “Không phải chúng tôi không cho mọi người cơ hội trả ơn, mà chúng tôi thật sự không thể cầm số tiền kia, thầy Tô của mọi người là người như thế nào, mọi người hẳn cũng đã biết rõ, nếu như ông biết chúng tôi bí mật nhận tiền của mọi người, chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Những người khác thấy thế cũng thay nhau ra trận thuyết phục, khuyên bảo không ngừng, nhưng Tô phụ, Tô mẫu nói gì cũng không chịu nhận số tiền kia.

Rơi vào đường cùng, Vũ Bình Hồ chỉ có thể nói: “Mọi người, xem ra không thông qua sự đồng ý của thầy Tô, anh Tô, chị Tô chắc chắn sẽ không chịu nhận số tiền kia, hay là chúng ta cùng tới nói với thầy Tô một tiếng?”

Những người từng nhận được trợ giúp từ thầy Tô đều hai mặt nhìn nhau, có chút do dự, chủ yếu vẫn là sợ sẽ kích thích đến thầy Tô.

Giang Phong thấy vậy liền xen vào nói: “Tôi cảm thấy có thể nói với thầy Tô một tiếng được, ông cụ hiện tại cũng biết mọi người đều đã có một công việc tốt, tấm lòng tận hiếu của mọi người đối với ông cụ, tôi tin ông cụ sẽ hiểu được.”

Đường Thu Sinh gật đầu nói: “Cậu Giang nói rất có lý, vậy chúng ta cùng tới chào thầy một tiếng, thuận tiện nói ra mong muốn nguyện vọng của chúng ta với thầy, thầy đã giúp chúng ta nhiều như thế, chúng ta cũng chỉ là hồi đáp lại chút ít mà thôi, kể cả thầy không hiểu thì chúng ta cũng có lời.”

Mọi người cảm thấy như vậy rất có lý, liền nhộn nhịp đồng tình.

Cuối cùng, đại biểu cho đám học trò là Vũ Bình Hồ, Đường Thu Sinh, và Tăng Hiểu Viện lại lần nữa tiến vào phòng bệnh.

Lúc này, thầy Tô cũng vừa lúc ăn xong bát cháo thịt dưới sự giúp đỡ của người khác.

Vũ Bình Hồ vào thẳng vấn đề, nói: “Thầy Tô, chúng em ở đây có 56 người, cộng thêm cháu trai của thầy và bạn học đại học kia của cậu ấy, bọn em muốn gom lại chút tiền giúp đỡ thầy...”

Thầy Tô nghe đến đây liền vội vàng ngắt lời: “Hồ đồ, tôi không muốn tiền của mấy người, tôi có tiền hưu của riêng tôi, muốn nuôi sống chính mình không hề có vấn đề gì, mặc dù công việc của mấy cậu tốt, nhưng đã có không ít người có gia đình, phải chi trả rất nhiều thứ tiền, cho nên không cần tiêu tiền trên người tôi, mấy cậu đến thăm tôi, tôi đã rất vui rồi.”

Đường Thu Sinh vội vàng nói tiếp: “Thầy Tô, thầy đừng vội từ chối, trước hết thầy nghe em nói đã, chúng em muốn góp cho thầy số tiền kia là tính muốn chia phần như vầy: Một phần phụ cấp cho người thân của thầy, những năm gần đây thầy cũng đã vì giúp đỡ chúng em mà không có đủ thời gian săn sóc người nhà mình rồi, dù sao thầy cũng phải cho chúng em một cơ hội để bù đắp phần này.

Một phần dùng để hoàn thành tâm nguyện của thầy, bây giờ thầy bệnh như vậy, 26 học sinh nghèo khó mà thầy vẫn đang giúp đỡ kia, hãy để chúng em gánh vác một phần, đây là việc nghĩa nên làm.

Một phần cuối cùng muốn dùng để trả ơn một phần cho thầy, sự giúp đỡ năm đó của thầy dành cho bọn em đã giúp bọn em thay đổi vận mệnh hoàn toàn, bây giờ đã tới lúc chúng em báo đáp thầy.

Chúng em đã thương lượng xong mọi chuyện rồi, đợi tới sau khi thầy ra viện, chúng em sẽ thay phiên chăm sóc thầy, mang thầy đi khắp cả nước, ngắm nhìn phồn vinh hưng thịnh khắp Tổ quốc.”

Không thể không nói, số tiền kia quả thực được phân chia rất tốt, thầy Tô sau khi bị trúng gió cũng cảm thấy vô cùng áy náy với con trai con dâu, lại nghĩ tới 26 đứa học sinh nghèo khó mình còn đang chu cấp kia, trong lòng không khỏi có chút dao động.

Tăng Hiểu Viện cũng lên tiếng khuyên nhủ: “Thầy Tô, chúng em có rất nhiều người, công việc hiện tại cũng rất tốt, hơn nữa, chúng em cũng là lựa sức mà góp, hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới cuộc sống của chúng em, cho nên thầy cũng đừng từ chối, so với giúp đỡ của thầy dành cho chúng em, chút báo đáp này của chúng em căn bản là không đáng nhắc tới.”

Thầy Tô bị thuyết phục, ông cầm tay mấy người Vũ Bình Hồ, ngoài miệng không ngừng nói tốt, vẻ mặt vô cùng vui mừng xen lẫn tự hào, liếc mắt một cái là có thể thấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận