Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 754: Ba Mẹ Gặp Mặt

Chợ xx.

Ở cửa hàng hải sản của Quan Phượng Liên, sau khi cô ta tỏ rõ thái độ, lại tháo găng tay, lấy ra hộp đựng thức ăn nói: "Ông mai Giang, cậu ăn cơm trưa sao?"

Giang Phong nói: "Tôi ăn rồi, ăn bún Hoa Giáp."

Quan Phượng Liên mỉm cười nói: "Món bún đấy không tê, tôi cũng rất thích ăn. Nếu cậu ăn rồi, vậy tôi không khách sáo nữa, phải tranh thủ bây giờ vắng khách, ăn tùy tiện chút cháo lót bụng."

Cô ta nói xong, cũng không quan tâm tới hình tượng gì đó, mở hộp đựng thức ăn mang từ nhà tới vào sáng sớm, ăn từng thìa cháo kèm với dưa chưa trong đó.

Làm con gái ngư dân, cô từ nhỏ đến lớn gần như đều ăn hải sản mỗi ngày, ăn hải sản nhiều cũng chán, buổi trưa ăn chút cháo là có thể lấp đầy dạ dày.

Giang Phong nhìn cô gái không câu nệ tiểu tiết trước mắt này, mỉm cười giới thiệu: "Chị Liên, đối tượng tôi muốn giới thiệu với chị thật ra là bạn học thời đại học của tôi, cậu ấy là người ở Tư Minh Châu các chị, trước mắt đi làm ở công ty xx."

Quan Phượng Liên nuốt hớp cháo trong miệng xuống, nói xen vào: "Công ty xx là công ty lớn. Xem ra các người học đại học cũng không đơn giản nhỉ? Tôi chỉ là trình độ học vấn cấp ba bình thường, sợ không có tiếng nói chung với sinh viên hàng đầu như các cậu đâu!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chị Liên quá lo lắng rồi, tiếng nói chung không có quan hệ nhất định tới trình độ học vấn, đương nhiên đây là dưới tình huống trình độ học vấn không chênh lệch nhiều, nếu một người chưa tốt nghiệp tiểu học và một tốt nghiệp tiến sĩ, vậy giữa hai người quả thật rất khó có tiếng nói chung.

Nhưng chị Liên tốt xấu gì cũng có trình độ học vấn cấp ba, ngoại trừ kiến thức trong lĩnh vực chuyên môn, những cái khác, cậu ấy hiểu thì chị cũng hiểu, tất nhiên sẽ không xuất hiện chuyện ông nói gà bà nói vịt, đàn gảy tai trâu."

Quan Phượng Liên khẽ cười nói: "Có lý, vậy cậu nói tiếp đi."

"Năm nay, cậu ấy 23 tuổi."

Giang Phong mới nói một câu, đã bị Quan Phượng Liên ngắt lời: "Không phải chứ? Cậu ta mới 23 tuổi? Vậy còn nhỏ hơn tôi à? Vậy không phải thành tình yêu chị em sao?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chị Liên, chênh lệch trong phạm vi trên dưới mười tuổi vẫn có thể nói là cùng lứa tuổi, chị và cấu ấy chẳng qua chỉ hơn kém nhau một hai tuổi thôi, căn bản không đáng để nhắc tới. Tôi nghĩ chị cũng không quan tâm tới tình yêu chị em gì đó chứ?"

Quan Phượng Liên lấy ra tốc độ ăn thời chiến tranh, chưa tới một phút đã ăn hết cháo trong hộp đựng thức, kéo khăn giấy lau miệng, mỉm cười nói: "Tôi không phải để ý tuổi tác cậu ta nhỏ hơn tôi, nhưng tôi sợ cậu ta sẽ chú ý tới tôi lớn tuổi hơn cậu ta."

"Cái này thì chị yên tâm, cậu ấy sẽ không chú ý đâu."

Giang Phong nói đến đây, lấy điện thoại di động ra, tìm ảnh ngoài đời của Tô Đông Hà và đưa cho Quan Phượng Liên nói: "Chị Liên, đây chính là ảnh ngoài đời của bạn học thời đại học của tôi. Chị xem thử có hợp mắt chị không?"

Nhìn điện thoại trước mắt, Quan Phượng Liên không lập tức giơ tay nhận lấy. Cô ta suốt ngày tiếp xúc với hải sản, tuy phần lớn thời gian đều đeo găng tay, nhưng trên tay vẫn có mùi hải sản.

Bất kể người khác có ngại hay không, bản thân cô ta vẫn phải chú ý tới phương diện này. Cho nên cô ta kéo mấy tờ khăn giấy lót tay trước, mới nhận lấy điện thoại xem ảnh.

Chỉ thấy trong ảnh là một người thanh niên đầy vẻ phấn chấn, ngoại hình chưa thể nói là đẹp trai nhưng nhìn cũng rất thuận mắt, gương mặt tươi cười trông tương đối rạng rỡ, ấn tượng đầu tiên nhìn cũng không tệ lắm.

Trong lúc Quan Phượng Liên xem ảnh, Giang Phong tiếp tục giới thiệu với cô ta: "Bạn học tôi cao 1 mét 74, cậu ấy sinh ra trong gia đình ăn công làm lương, ba mẹ đều làm việc ở thành phố, đã mua nhà ở thành phố, ông nội là giáo viên về hưu.

Bạn học tôi đến nay còn chưa từng yêu ai, cậu ấy đặc biệt nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nếu chị Liên cảm thấy được, vậy buổi chiều chị thu quầy, tôi sẽ bố trí cho các người cùng ăn một bữa cơm."

Quan Phượng Liên trả điện thoại lại cho Giang Phong, gật đầu nói: "Có thể tạm thời làm bạn bè."

Giang Phong cầm điện thoại qua nói: "Được, vậy buổi chiều chị thu quán lúc mấy giờ?"

"Bình thường khoảng năm sáu giờ sẽ thu quán."

"Vậy tôi đưa cách thức liên lạc của bạn học tôi cho chị, sau đó tôi bảo cậu ấy liên hệ với chị nhé."

"Cũng được."

. . .

Sau khi rời khỏi chợ, Giang Phong xem thời gian thấy còn sớm, lại mua vé máy bay để bay đi Đế Đô. Vào lúc đi về phía sân bay,

Hắn gọi điện thoại cho Tô Đông Hà.

Điện thoại vừa được kết nối, Giang Phong đã nói thẳng: "Đông Hà, tôi đã liên hệ cho cậu rồi. Đợi lát nữa, tôi sẽ gửi số điện thoại cùng WeChat của cô ấy cho cậu, cậu tự thêm người ta. Sau đó buổi chiều năm sáu giờ người ta thu quán, cậu hẹn cô ấy cùng ăn cơm tối."

Tô Đông Hà vội vàng hỏi: "Tình huống gì vậy? Anh Phong, cậu không đi cùng tôi à?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận