Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 630: Tôi Cần Tên Chồng Như Thế Này Để Làm Gì? (3)

Quan trọng nhất là tài nấu nướng của cô ấy còn tiếp tục tăng lên.

Bốn người khác cũng có ưu thế riêng, dù sao thì số người gửi CV vẫn đang tăng lên, đến lúc đó xem thử xem có thể tìm được ứng cử viên nào sáng giá hơn không. Có thể tìm được là tốt nhất, nếu không tìm ra thì vẫn có thể lựa chọn ra một người từ trong bốn người này.

"Được rồi, hôm nay làm tới đây thôi, ngày mai làm tiếp, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

"Được, ok, em muốn ăn cá hầm."

"Ok, vậy tối nay ăn cá hầm."

...

5 giờ rưỡi chiều.

Ở trong phòng riêng của nhà hàng nào đó.

Yến Vũ và chồng mình - Lý Hữu đang ăn cơm.

Lúc trước, khi còn trong giai đoạn yêu đương, một bữa cơm đơn giản thôi cũng có thể làm cho người ăn vui vẻ, tay hai người không ngừng gắp đồ ăn, lời nói thì nói hoài không hết.

Còn bây giờ, khi ăn cơm với nhau, thật sự là chỉ ăn cơm, hai người hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện.

Ăn được một lúc, Yến Vũ mới mở miệng nói:

"Chúng ta ly hôn đi!"

Lý Hữu kinh ngạc nói:

"Sao vậy bà xã? Sao lại đột nhiên nói ra câu này?"

Yến Vũ đặt đũa xuống, lấy khăn giấy lau miệng, nói:

"Lý Hữu, trong lòng anh biết rõ tại sao tôi lại nói ra câu này."

Lý Hữu trầm mặc một chút, giải thích:

"Tối qua anh đi xã giao, cho nên uống hơi nhiều,..."

Yến Vũ trực tiếp ngắt lời, nói:

"Không cần phải giải thích, trong lòng anh và tôi đều biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Loại chuyện này chỉ cần có lần thứ nhất, thì sẽ có vô số lần khác. Hơn một năm này, em vẫn luôn nhẫn nhịn, bây giờ em không nhịn nổi nữa."

Cô đã nói tới mức này, Lý Hữu không thể nào giả ngu được nữa, dứt khoát nói thẳng:

"Bà xã, anh thừa nhận rằng bản thân thật sự có chút tham lam trong phương diện này, đây là bệnh chung của đàn ông. Trước kia, anh đã nói với em rồi, anh chỉ yêu một mình em, với những người phụ nữ kia chỉ là gặp dịp thì chơi thôi..."

Yến Vũ nghe thấy thế liền ngắt lời, nói:

"Gặp dịp thì chơi, hay thật. Nếu như anh đã thấy việc gặp dịp thì chơi đó không có gì ghê gớm, vậy thì một lát nữa tôi cũng đi ra ngoài gặp dịp thì chơi với người khác, xem thử xem anh có thật sự thấy việc này không quan trọng không?

Chỉ cần anh nói không quan trọng, tôi sẽ thu hồi câu nói khi nãy, sau này hai ta mạnh ai nấy chơi, nước sông không phạm nước giếng."

Lý Hữu nghe xong liền biến sắc:

"Sao mà thế được, phụ nữ và đàn ông khác nhau."

Yến Vũ châm chọc:

"Giám đốc Lý, thế kỷ 21 rồi, sao anh vẫn còn suy nghĩ lạc hậu như thế? Anh không chấp nhận được việc tôi vượt quá giới hạn, tôi cũng không thể nào chấp nhận được việc anh vượt quá giới hạn. Phiền anh sau này đừng nói với tôi mấy lời như gặp dịp thì chơi nữa. Khi anh đang chơi đùa vui vẻ với người phụ nữ khác ở bên ngoài, anh có từng nghĩ tới việc tôi chăn đơn gối chiếc ở nhà khó ngủ như thế nào không?"

Lý Hữu biết mình đuối lý, hạ thấp bản thân, nói:

"Bà xã, anh biết mình có lỗi với em ở phương diện này, nhưng mà anh đã bù đắp cho em ở những phương diện khác rồi. Mua nhà cho cha mẹ em, mua xe, mua túi xách, đồng hồ, quần áo, trang sức,...cho em. Ở phương diện đó, anh chưa từng hẹp hòi với em, em thấy có đúng không?"

"Đúng, sau khi gả cho anh, anh chưa từng bạc đãi tôi ở phương diện tiền. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu tại sao anh vượt quá giới hạn nhiều lần như thế, mà tôi vẫn luôn tha thứ cho anh."

"Nhưng mà, giám đốc Lý à, loại chuyện này cũng có ranh giới cuối cùng, một lần thì tôi còn có thể coi là không biết, nhưng anh càng ngày càng quá phận, chỉ thiếu việc dẫn gái về nhà mà thôi.

Nếu như có gia tài mấy trăm tỷ, hoặc là có bản lĩnh cho tôi ăn no sau đó lại đi ra ngoài chơi, vậy thì tôi có thể tiếp tục mở một con nhắm một con, nhưng mà anh có bản lĩnh đó ư?

Ruộng nhà mình đã khô hạn tới mức không nỡ nhìn, vậy mà anh còn chạy đi tưới tiêu ở ruộng nhà người khác, tôi cần loại chồng như anh làm cái gì?"

Lý Hữu không thể nào phản bác được, một lúc lâu sau mới hỏi:

"Bà xã, thật sự không còn con đường nào khác sao?"

Yến Vũ nhìn anh:

"Anh tự hỏi lòng mình đi, có thể toàn tâm toàn ý với tôi, không đi ra ngoài làm loạn được không? Anh đừng nói mình có thể, trải nghiệm suốt một năm nay đã giúp tôi nhìn thấu rồi. Dùng lời nói dối để gạt tôi chỉ làm lãng phí thời gian của đôi bên thôi, chẳng có chút ý nghĩa nào cả."

Lý Hữu nuốt lời đã tới khóe miệng lại, dùng một góc độ khác để khuyên nhủ:

"Bà xã, con cái là người chịu ảnh hưởng lớn nhất từ việc ly hôn, em nên suy nghĩ một chút cho con cái."

Nghe chồng đề cập đến chuyện con cái, sắc mặt Yến Vũ hơi trầm xuống, cái khó buông bỏ nhất trong cuộc hôn nhân này không có gì khác, chính là đứa con trai cô khổ cực hoài thai mười tháng sinh ra kia.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận