Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 332: Lỡ Như Lịch Sử Tái Diễn...

Bình thường thì vừa nghe tới đây bà đã trực tiếp từ chối rồi, nhưng mà sau khi nghe được sự tích do cháu kể, bà đã biết vị Giang đại sư ở trước mặt mình không phải chỉ là một người mai mối bình thường, mà là một người mai mối có thể làm mối cho cả nghệ sĩ nổi tiếng và đại phú hào.

Nếu như cậu ta dám giới thiệu người như thế này cho con gái bà, chắc hẳn phải có lý do gì đó? Dù sao thì hôm qua bà cũng đã nói rất rõ ràng rằng muốn tìm cho con gái mình một đối tượng vừa có nhà, vừa có xe.

Tào phụ vẫn giống ngày hôm qua, yên lặng uống trà.

Tào Lan Chi thì khác, vừa nghe xong đôi mắt cô đã sáng rực lên, cô là một người học dốt điển hình, điểm thi đại học thấp tới mức cô không dám nói thẳng ra, cho nên cô thật sự rất ngưỡng mộ những người học giỏi.

Nếu như đối phương đã tốt nghiệp một trường đại học hàng đầu như Giang đại sư nói thì anh ấy đúng thật là một người rất có tiềm lực.

Chỉ có Tào Đại Ưng hiểu rõ Giang đại sư mới biết người đó có khi không đơn giản như thế, anh hỏi:

"Không biết anh chàng chuyển phát nhanh đó đã từng làm ra chuyện ghê gớm như nào mà có thể làm Giang đại sư đưa ra đánh giá cao như vậy?"

Giang Phong cười, nói:

"Kinh nghiệm của anh ấy đúng thực là không đơn giản. Anh ấy là sinh viên ngành tài chính chuyên nghiệp hệ chính quy. Vào năm anh ấy tốt nghiệp, anh ấy đã dùng 30.000 tệ làm vốn để lao vào thị trường chứng khoán, chỉ với ba năm ngắn ngủi mà anh ấy đã kiếm được hơn 10 triệu, lúc đó cái tên của anh ấy cực kỳ nổi tiếng trên sàn chứng khoán."

Người Tào gia nghe xong liền giật nảy cả mình, chỉ với 30.000 tệ và thời gian ba năm mà đã có thể kiếm được hơn 10 triệu, đặt chuyện này vào bất kể ngành nghề gì đi nữa thì đều có thể cực kỳ xuất chúng.

Giang Phong nói tiếp:

"Nhưng mà, năm anh ấy 25 tuổi, anh ấy đụng phải một cái bẫy đã được cẩn thận bố trí trước, cho nên ngã xuống. Không chỉ phải bán nhà, bán xe, còn dùng hết tiền của cha mẹ và nợ hơn một triệu tệ ở bên ngoài."

Người Tào gia nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, sự thay đổi này không khỏi quá lớn rồi đi?

Chú Tào vẫn luôn im lặng nhịn không được mà nói:

"Việc đầu tư cổ phiếu này đáng sợ như thế sao?"

Giang Phong cười, nói:

"Việc đầu tư cổ phiếu này đúng thật là không dành cho những người bình thường, mặc dù cháu không hiểu rõ về việc đầu tư cổ phiếu này, nhưng mà cháu đã từng nghe qua câu 'Thị trường chứng khoán rất nguy hiểm, phải cẩn thận khi gia nhập'.

Dù sao thì trong mắt của cháu, muốn đầu tư cổ phiếu thì phải xem thiên phú như thế nào, người không có thiên phú tiến vào thị trường chứng khoán hầu như đều bị xem như rau hẹ mà thu hoạch, rất ít khi xuất hiện ngoại lệ."

Tào Đại Ưng hình như suy nghĩ gì đó, nói:

"Người chuyển phát nhanh này có thể dùng 30.000 tệ để kiếm hơn 10 triệu tệ, ngoại trừ việc bản thân anh ấy là người có kiến thức về tài chính, thì là một người rất có thiên phú trong việc chơi cổ phiếu!"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Nhìn chung thì số người có được chiến tích huy hoàng như thế trên thị trường chứng khoán trong và ngoài nước có thể nói là đếm được trên đầu ngón tay, anh ấy là thiên tài tài chính trời sinh."

Tào Đại Ưng nói:

"Khó trách Giang đại sư lại nói anh ấy là người có tiềm lực vô hạn, có được thiên phú tài chính tốt như thế, tương lai của anh ấy rất đáng để chúng ta mong đợi."

Giang Phong nói:

"Tôi xem trọng anh ấy ngoại trừ việc anh ấy là một người có thiên phú tài chính, còn có tính cách của anh ấy. Sau khi từ thiên đường rơi xuống địa ngục, anh ấy không hề lựa chọn cam chịu, mà là tỉnh ngộ, hiểu rõ khuyết điểm của bản thân mình, từ đó lấy lại bình tĩnh, vừa cực khổ làm một người chuyển phát nhanh kiếm tiền trả nợ, vừa mất ăn mất ngủ để nghiên cứu cổ phiếu.

Anh ấy dùng thời gian ròng rã năm năm, cuối cùng cũng trả được gần hết số nợ, đồng thời hiểu được tận gốc cổ phiếu, lĩnh ngộ một cảnh giới khác, thời gian anh ấy tái xuất giang hồ đã không còn xa nữa!"

Tào Đại Ưng liên tục tán thưởng:

"Thì ra anh ấy là tuyển thủ loại hình thiên phú, vậy mà còn dụng tâm đi nghiên cứu học tập như thế, loại người này không muốn thành công cũng khó!"

Tào Lan Chi cũng thầm mừng rỡ, người đàn ông này đúng là tài hoa hơn người, mặc dù bây giờ anh ấy có đi xuống, nhưng mà những người đàn ông bình thường khác cũng chẳng thể so được với anh ấy.

Có thể gả được cho một người đàn ông như vậy, dù có nằm mơ cô cũng cười tỉnh.

Lúc này, Tào mẫu cũng từ từ tỉnh táo lại, biết được người chuyển phát nhanh mà Giang đại sư giới thiệu cũng không phải chỉ là một người chuyển phát nhanh bình thường, mà là một chú rồng thâm tàng bất lộ, có thể bay lên trời bất cứ lúc nào.

Giang Phong cười khẽ, nói:

"Hiện tại, anh ấy tính rằng sẽ làm chuyển phát nhanh để gom góp mấy chục ngàn tệ làm vốn, sau đó sẽ một lần nữa tiến vào thị trường chứng khoán, đông sơn tái khởi, tiếp tục tạo ra chiến tích huy hoàng.

Nhưng mà, người có thiên phú cao như anh ấy lại phải dùng thời gian quý giá của mình để làm người chuyển phát nhanh, gom góp tiền vốn đúng thực là lãng phí.

Nếu như Tào gia mọi người có suy nghĩ muốn kết thân với anh ấy, vậy thì dứt khoát cho anh ấy mượn một chút tiền để làm vốn đầu tư cổ phiếu đi, sau khi anh ấy quật khởi trong thị trường chứng khoán, Tào gia mọi người cũng sẽ bay lên theo con thuyền ấy, đây là một việc đầu tư cực kỳ có lời."

Tào Đại Ưng cực kỳ tin tưởng Giang đại sư, nghe thấy thế anh lập tức tỏ vẻ:

"Em gái, nếu như em và anh ta thành đôi, anh sẽ cho em mượn số tiền kia."

Tào Lan Chi vội vàng nói:

"Cảm ơn anh."

Tào mẫu vẫn có chút băn khoăn, nói:

"Việc đầu tư cổ phiếu này nguy hiểm như thế, lỡ như lịch sử tái diễn, thì..."

"Dì Tào đừng lo lắng, trước kia anh ấy ngã xuống thảm như thế là do rất nhiều nguyên nhân, việc đầu tư cổ phiếu chỉ là một trong những nguyên nhân chính mà thôi, thiên tài chắc chắn sẽ không ngã hai lần ở một chỗ."

Nói tới đây, Giang Phong lấy điện thoại ra, đưa cho Tào Lan Chi xem hình của Trần Tam Vạn, nói:

"Cô Tào, đây là hình của anh ấy, vừa được chụp vào tối hôm qua, cô xem thử xem có thuận mắt hay không?"

Tào Lan Chi cầm lấy điện thoại, người trong hình đang mặc quần áo của nhân viên chuyển phát nhanh, mặc dù không đẹp trai, nhưng cũng không xấu, không biết có phải do hào quang của việc tài hoa hay không, mà cô nhìn anh rất thuận mắt.

Tào phụ, Tào mẫu và Tào Đại Ưng cũng không nhịn được mà đi qua nhìn.

Giang Phong nhắc nhở:

"Đây là hình anh ấy chụp sau một ngày chuyển đồ vất vả, nếu như mặc một bộ quần áo đẹp hơn, thì chắc chắn sẽ trông đẹp hơn bây giờ rất nhiều."

Tào Lan Chi nói:

"Tôi cảm thấy rất ổn, nhìn thuận mắt, có thể gặp mặt để tâm sự."

Tào phụ, Tào mẫu nhìn nhau.

Tào phụ nói:

"Giang đại sư, làm phiền cậu giúp bọn tôi sắp xếp một chút!"

Giang Phong cười, nói:

"Chú Tào đừng khách khí, đây là bổn phận của cháu, vậy để cháu gọi điện thoại cho anh ấy, nếu như kịp thì cháu sẽ hẹn anh ấy cùng đi ăn cơm trưa, nếu như không kịp thì sẽ hẹn anh ấy tới uống trà chiều, chú thấy sao?"

Tào phụ gật đầu, nói:

"Sao cũng được, Giang đại sư xem mà sắp xếp đi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận