Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1196: Trang Web Tình Yêu Và Hôn Nhân Rốt Cuộc Hố Người Đến Mức Nào? (3)

Nghe tới đoạn Giang Phong nói bản thân còn kiêm cả chức xem tướng đoán mệnh, am hiểu nhất chính là suy tính nhân duyên, Lý Thuỷ Tú bắt đầu hoài nghi mình có phải đã gặp phải kẻ lừa đảo rồi không.

Nhưng khi Giang Phong nói ra chuẩn xác cô không vừa lòng với tình trạng hôn nhân hiện tại của mình, Lý Thuỷ Tú lại có chút đoán không ra, dù sao thì tình trạng hôn nhân của cô bây giờ thế nào, thật sự chỉ có mình cô biết rõ.

Hơn nữa, cô và ba người Giang Phong gặp nhau thật sự chỉ là ngẫu nhiên, hoàn toàn không tồn tại khả năng người ta cố ý gài bẫy lừa cô.

Dùng suy đoán này, Giang Phong rất có thể thật sự biết xem tướng đoán mệnh, hơn nữa còn rất có tài, nếu không sẽ không “nói khoác không biết ngượng mồm” rằng muốn giúp cô suy tính nhân duyên, cho cô kiến nghị tốt nhất.

Nghĩ tới đây, Lý Thuỷ Tú nói: “Không nghĩ tới cậu còn là một đại sư thần toán, thật sự là thất lễ rồi! Vậy mong Giang đại sư hãy giúp tôi suy tính nhân duyên một lần!”

Giang Phong mỉm cười đáp: “Đương nhiên rồi, mời chị Lý cung cấp cho em biết ngày sinh tháng đẻ của mình, chờ cơm nước xong xuôi rồi, em sẽ suy tính thật kĩ cho chị một phen.”

Lý Thuỷ Tú nhẹ gật đầu, nói ra ngày sinh tháng đẻ của mình, sau đó liền nhiệt tình gọi đồ ăn cho nhóm Giang Phong.

Chờ đến khi ăn gần xong, Giang Phong mới bắt đầu “suy tính” cho Lý Thuỷ Tú.

Chuyên nghiệp bấm ngón tay ba phút, Giang Phong liền nhìn Lý Thuỷ Tú, nói: “Chị Lý, tình huống của chị, em cơ bản đã suy tính ra rồi, ngày trước chị không quan tâm tới lời phản đối mãnh liệt của cha mẹ, lựa chọn lấy chồng xa ở Nhật Bản, vốn cho rằng sẽ trải qua cuộc sống lý tưởng, hạnh phúc, kết quả cuộc sống sau khi cưới của chị lại không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Chị không thể nào nhập gia tùy tục với xã hội Nhật Bản này, chị trước đây ở trong nhà luôn được cha mẹ yêu thương bao bọc, sau khi cưới thì mọi thứ đều phải do chồng làm chủ, chị không thể nào thích ứng với thân phận bà chủ gia đình.

Quan trọng nhất là, chị phát hiện chồng chị không hề thương yêu chị như trong tưởng tượng, mọi sự trả giá của chị lại đổi lấy tin tức chồng vượt giới hạn, chị cảm thấy cuộc sống của mình như một câu chuyện cười vậy.

Khoảng thời gian này chị vẫn luôn nghĩ tới chuyện ly hôn, nhưng còn bởi vì đủ nỗi lo khác nhau mà vẫn chưa thực sự đi ra một bước này, không biết em nói có đúng hay không?”

Lý Thuỷ Tú nghe xong thì kinh hãi, đối phương nói quá chuẩn xác, không sai chỗ nào, giống như là đã tận mắt chứng kiến cuộc sống của cô vậy, cái này thật sự là không thể nghi ngờ được, trong nước vậy mà còn cất giấu một đại sư thần toán lợi hại như vậy sao?

Quan trọng là vị đại sư thần toán này còn trẻ tuổi như vậy!

Lý Thuỷ Tú sợ hãi than: “Giang đại sư, ngài thật sự là thần, ngài suy tính hoàn toàn chuẩn xác, tình trạng hôn nhân bây giwof của tôi chính là như vậy, vẫn luôn nghĩ tới việc ly hôn, nhưng năm đó tôi thề son sắt trước mặt cha mẹ sẽ hạnh phúc như vậy, bây giờ mới cưới có mấy năm đã xám xịt về nước thì thực sự quá mất mặt!

Huống hồ, con tôi là một tay một chân tôi nuôi dưỡng đến tận giờ, tôi nếu ly hôn nhất định sẽ không bỏ được con, nhưng nếu như mang con đi, trước chưa đề cập tới chuyện tôi tranh không nổi quyền nuôi con với anh ta, kể cả có thành công đoạt được quyền nuôi dưỡng con cái, mang về nước chỉ sợ cũng sẽ không được cha mẹ tôi chào đón.

Đây chính là nguyên nhân chủ yếu tôi vẫn luôn không dám hạ quyết tâm ly hôn.”

Đối với sự sợ hãi xen lẫn thán phục của Lý Thuỷ Tú, Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng đều đã tập mãi thành quen, năng lực thần toán của ông chủ các cô, các cô đã chứng kiến quá nhiều rồi!

Giang Phong nói: “Chị Lý, như lời chị nói thì có hai vấn đề, chúng ta nói tới từng cái một, đầu tiên, chị nói ly hôn xám xịt trở về nước thì không còn mặt mũi nào đối diện với cha mẹ, em cảm thấy cách nói này của chị Lý không quá đúng, cúi đầu trước mặt cha mẹ mình thì có gì mà mất mặt?

Trên đời này, chỉ có cha mẹ là khoan dung với con cái mình nhất, bất kể chị có làm chuyện gì sai đi nữa, họ đều sẽ lựa chọn tha thứ cho chị, huống hồ chị chỉ là gả lầm người mà thôi, bọn họ sẽ chỉ đau lòng chị những năm qua phải ngậm đắng nuốt cay, chịu bao nhiêu uỷ khuất.”

Nghe đến đó, hốc mắt Lý Thuỷ Tú có hơi đỏ, cô biết rõ Giang Phong nói không sai, dựa vào hiểu biết của cô về cha mẹ mình, nếu như cô ly hôn về nước, cha mẹ nhất định sẽ lựa chọn ngậm miệng không nói gì về quyết định năm đó của cô, sẽ chỉ quan tâm cô đã ngậm đắng nuốt cay thế nào, chịu bao nhiêu uỷ khuất.

Cô thật ra chính là sợ cái này, nếu như cha mẹ lựa chọn mắng cô một trận, lôi lại chuyện năm đó ra nói móc cô một phen, trong lòng cô cũng sẽ không khó chịu như vậy.

Giang Phong tiếp tục phân tích: “Còn về vấn đề thứ hai, chị sợ cha mẹ mình sẽ không thích con chị vì nó cũng là người Nhật Bản, cái này quả thật cũng có đạo lý của nó, dù sao Nhật Bản và quốc gia chúng ta cũng có mối thù hận không dễ giải quyết.

Nhưng chuyện này trốn tránh cũng không giải quyết được gì, cuối cùng chị vẫn sẽ phải đối mặt với nó mà thôi. Huống chi lòng người cũng là máu thịt, chị đem con về nước, dù cho cha mẹ chị ban đầu có không thích, nhưng thời gian sống chung dài, chung quy vẫn sẽ có cảm tình.

Hơn nữa, trẻ nhỏ trưởng thành ở quốc gia chúng ta, tiếp nhận giáo dục và văn hoá của nước ta thì lớn lên cũng sẽ là một người Trung Quốc điển hình mà thôi.”

Lời nói này khiến Lý Thuỷ Tú gật đầu liên tục, cô sở dĩ chậm chạp không thể đưa ra quyết định là vì vấn đề này cô không có cách nào thương lượng với người nhà hay bạn bè được.

Con người trong lúc hoang mang, lời khuyên của bạn bè giống như một ngọn đèn chỉ đường vậy, hiện tại Lý Thuỷ Tú cũng có cảm giác tương tự vậy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận