Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1083: Kiếp Trước Nhất Định Là Chúa Cứu Thế, Cho Nên Kiếp Này Mới May Mắn Gặp Được Em. (2)

Sau đó mở ngực bể bụng, tốc độ đều là gấp mấy lần người bình thường.

Vị khách này hiển nhiên là khách quen, lúc thấy Trần mẫu giết gà vẻ mặt còn mang theo nụ cười, hiển nhiên là gặp phải chuyện vui gì đó, liền hỏi: "Bà chủ, bà nãy giờ cười suốt, đây là trúng thưởng rồi hay là có chuyện gì vui?"

Động tác trên tay Trần mẫu liên tục, ngoài miệng lại cười nói: "Đúng là gặp được chuyện vui, đứa con trai nhỏ luôn làm tôi bận tâm rốt cuộc cũng kết hôn!"

Khách quen hiển nhiên là biết con trai út của Trần mẫu là cái hạng người gì, lúc này cười nói: "Hóa ra là sắp có con dâu, quả thực là chuyện đáng mừng, không biết con dâu của bà là người ở đâu?"

Trần mẫu cười rạng rỡ nói: "Con dâu nhỏ của tôi là người đến từ trấn Đầm Giang bên cạnh, con bé đang là giáo viên ở một trường trung học trong thị trấn, xú tiểu tử nhà tôi có thể cưới được con bé, đúng là mộ tổ bốc lên khói xanh!"

Trong khi nói chuyện, ánh sáng dao của Trần mẫu lấp lánh, chém ba nhát năm nhát liền chặt xong con gà.

Khách quen hàn huyên vài câu, liền mang miếng thịt gà đã chặt rời đi.

Buổi chiều, khi Trần phụ lái xe trở về, cũng đến giúp giết gà.

Trần mẫu uống nước không quên người đào giếng, bà biết đứa con trai vô liêm sỉ của mình có được ngày hôm nay, đều là nhờ công lao của vị Giang đại sư ở thôn Long Sơn kia, thấy ngày kia chính là tết Trung thu rồi, bà hỏi: "Lão Trần, tôi nói ông đi mua bánh trung thu, ông đã mua về chưa?"

Trần phụ nói: "Đã mua về rồi, có năm nhân, nhân đậu đỏ, nhân hạt sen và lòng đỏ trứng. Chúng đều là những thương hiệu bánh trung thu tương đối có tiếng."

Trần mẫu nói: "Ông trở về lấy hai cái bánh trung thu lớn nhất, nhớ mang thêm thiệp, bên này tôi giết một con gà, một lát nữa ông gửi đến nhà cho Giang đại sư, tên nhóc nhà chúng ta được như hôm nay, tất cả đều là công lao của Giang đại sư."

Trần phụ gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi, tôi trở về lấy đây."

...

Năm giờ rưỡi chiều.



Ở một tiểu khu nào đó của huyện thành Bách Lương, Trần Văn Thịnh dựa vào cửa phòng bếp, nhìn bạn gái Vương Tú Mỹ tay chân lanh lẹ đang xào rau, trong lòng hắn tràn ngập yêu thương.

Rất nhanh, Vương Tú Mỹ đã làm xong các món ăn, quay đầu lại liền nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của bạn trai đang nhìn mình, không khỏi lộ ra một nụ cười, nói: "Nhìn cái gì chứ, mau tới đây bưng thức ăn."

Trần Văn Thịnh đi tới, đưa tay xuyên qua tạp dề, từ phía sau lưng ôm lấy cô nói: "Anh vừa rồi đang nghĩ, kiếp trước anh nhất định đã cứu thế giới, cho nên kiếp này mới may mắn gặp được em."

Trong lòng Vương Tú Mỹ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng ngoài miệng lại hừ nói: "Anh gặp được em, nhưng không nhất định là may mắn nha, từ nay về sau anh sẽ bị em trông coi, nói không chắc rất nhanh anh liền chán ghét mất đi cuộc sống tự do."

Trần Văn Thịnh kề sát ở bên tai cô nói: "Này nhất định là may mắn, anh rất thích được em trông coi, cả đời này cũng sẽ không chán ghét."

Vương Tú Mỹ mắng: "Miệng lưỡi trơn tru, mau bưng thức ăn ra ngoài ăn cơm!"

Trần Văn Thịnh hôn một cái trên mặt cô, mới buông cô ra.

Sau đó hai người bưng thức ăn ra ngoài, cầm chén đũa.

Lúc ăn cơm, Vương Tú Mỹ gắp cho Trần Văn Thịnh khối đậu phụ, nói: "Ngày mai là ngày làm việc cuối cùng, sau đó anh có thể từ chức!"

Trần Văn Thịnh nghe vậy trợn to hai mắt, kinh ngạc nói: "Từ chức?"

Vương Tú Mỹ mỉm cười nói: "Không từ chức, anh thật sự định làm bảo vệ cả đời sao?"

Trần Văn Thịnh nói lời ngọt ngào: "Chỉ cần em thích, anh cũng nguyện ý cả đời làm bảo vệ."

Vương Tú Mỹ nghe vậy rất hài lòng, liếc hắn một cái nói: "Ai thích anh? Tiểu bảo vệ này!"

Trần Văn Thịnh trừng mắt nhìn: "Đừng nói xấu anh, anh có nhỏ hay không em không biết sao?"

Vương Tú Mỹ mắng: "sp, này cũng có thể nói à."

Trần Văn Thịnh cười hắc hắc nói: "Em không thích bảo vệ, vậy trước đó anh muốn từ chức, sao em lại ngăn cản anh?"

Vương Tú Mỹ nhấp một hớp nước canh, hừ nói: "Trước đây anh là hạng người như thế nào anh không biết sao?"

Trần Văn Thịnh đương nhiên biết hắn trước đây là hạng người gì, cảm khái nói: "Thực sự là không dễ dàng, kiên trì lâu như vậy, cuối cùng cũng coi như đem một ít nhân phẩm đã mất trước kia nhặt về."

Vương Tú Mỹ liếc xéo hắn một cái, nói: "Anh phải suy nghĩ kỹ trước là sau khi từ chức thì làm gì, cũng không thể để em nuôi anh hay là để cha mẹ anh nuôi anh được chứ?"

Nếu là Trần Văn Thịnh lúc trước, ăn bám đối với hắn mà nói đó là chuyện yên tâm thoải mái nhưng mà hơn nửa năm qua được cô giáo Vương dạy dỗ, hắn đã có được lòng cầu tiến nhất định, không thể lại hư hỏng giống như trước kia được.

Suy nghĩ một chút, Trần Văn Thịnh hỏi: "Honey, em cảm thấy anh nên làm gì?"

Vương Tú Mỹ hỏi ngược lại: "Anh có cảm thấy hứng thú với ngành nào không?"

Trần Văn Thịnh nói: "Anh đã nghĩ đến việc mở một nhà hàng thức ăn nhanh đã lâu rồi, nhưng mà anh lại không biết gì cả, sợ rằng mình sẽ lỗ vốn sau khi làm việc chăm chỉ để mở một nhà hàng thức ăn nhanh, vậy còn không bằng ở nhà ăn bám!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận