Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 728: Tìm Người (2)

Nghiêm Thục Hoa nghe vậy thì hơi xiêu lòng, nhưng lại lo lắng nói: "Ông mai Giang, tuổi tôi như vậy mà tái hôn, không chỉ cần cân nhắc xem mình sống có hạnh phúc hay không, còn cần cân nhắc xem con cái sống có hạnh phúc hay không."

Giang Phong mỉm cười nói: "Hiệu trưởng Nghiêm yên tâm, tôi đã suy nghĩ thay cô về phương diện này. Con trai cô và con gái thầy Cố làm bạn học mười năm, có thể nói là hai bên đặc biệt quen thuộc.

Sau khi tôi khuyên bảo, con gái thầy Cố cũng vui mừng mong cô và ba cô bé kết hôn. Chỉ cần khuyên bảo con trai cô một lát, tôi chắc cậu bé cũng dễ dàng có thể tiếp nhận gia đình mới này.

Cho nên, cô không cần lo lắng về phương diện này."

Nghiêm Thục Hoa vốn rất có thiện cảm với thầy Cố. Dù sao giáo viên đều là phần tử trí thức cao, mà thầy Cố vừa dáng tốt lại đẹp trai, trông hào hoa phong nhã, là kiểu người cô ta thích.

Trước đây người ta có vợ, Nghiêm Thục Hoa tất nhiên chưa từng nghĩ tới chuyện này. Nhưng bây giờ biết anh ta đã ly hôn sáu năm, còn có ý với cô ta, cộng thêm ông mai Giang Phong này đã cân nhắc giúp cô ta về mọi mặt, cô ta cũng không kiểu cách nữa.

"Được rồi, ông mai Giang đã thuyết phục được tôi rồi!"

"Hiệu trưởng Nghiêm, vậy tôi bố trí cho các người ăn một bữa cơm vào buổi tối nhé?"

"Ừ, có thể."

...

Chạng vạng tối.

Phòng Vip của nhà hàng nào đó.

Sau khi qua ba vòng rượu năm lần thức ăn lên, Nghiêm Thục Hoa nhìn về phía Cố Giai Kỳ, nói: "Kỳ Kỳ, cô đã nghe nói về chuyện của cháu. Sau này cháu phải cố gắng học tập nhiều hơn, sớm vượt qua tiến độ học tập trước mắt, tranh thủ thi vào một trường đại học tốt."

Cố Giai Kỳ gật đầu nói: "Con biết rồi mẹ hiệu trưởng."

Cố Thanh Bình nhìn con gái trở nên ngoan ngoãn nghe lời, và người phụ nữ vẫn đầy quyến rũ trước mắt, trong lòng vô cùng cảm kích Giang Phong, bưng chén rượu lên nói: "Giang đại sư, tôi cũng không muốn cám ơn nhiều, tôi mời ngài một chén."

Giang Phong cầm chén rượu lên cụng chén với anh ta: "Thầy Cố khách sáo rồi."

Bữa ăn này vừa đơn giản lại không đơn giản.

Nói đơn giản là vì hai bên thật ra chỉ ngồi bên nhau ăn một bữa cơm, căn bản không nói đến tình cảm. Nói không đơn giản là vì hai bên mới hiểu, hôm nay tới ăn bữa cơm này, bản thân lại đại biểu cho ý tứ nào đó.

Bởi vì có Cố Giai Kỳ ở đây, bữa cơm này không kéo dài lâu, chỉ chừng một giờ đã kết thúc.

Ngày hôm sau, Cố Thanh Bình đưa tới không ít quà tặng cho Giang Phong, đều là đồ tao nhã như thư họa của danh gia và bút mực giấy rất có lai lịch, đáng giá khoảng ba trăm nghìn đến bốn trăm nghìn. Đối với một giáo viên, đây là một khoản tiền lớn.

Hai ngày sau, Giang Phong bớt thời gian gặp mặt Tưởng công tử, liên lạc tình cảm một chút, sau đó lại mang theo quà tặng của thầy Cố bay trở về tỉnh thành.

Điều đáng nhắc tới là tiến độ tình cảm của thầy Cố và hiệu trưởng Nghiêm rất nhanh.

Hai người vốn đã để lại ấn tượng không tệ cho đối phương từ nhiều năm trước, Giang Phong giật dây bắc cầu lại giống như chọc thủng một tầng giấy, làm tình cảm của hai người nhanh chóng ấm lên.

Ngày thứ hai quay về tỉnh thành, Giang Phong lại nhận được điện thoại của Ngụy Tuyết Phong.

"Giang đại sư, chuyện hậu sự của em họ tôi đã được xử lý xong, chỉ còn lại chuyện thương lượng bồi thường với người nhà của người nhảy lầu. Cậu và mợ tôi đều nóng lòng muốn đi tìm em họ lớn của tôi, không biết bao giờ Giang đại sư thuận tiện xuất phát?" Ngụy Tuyết Phong hỏi.

Giang Phong trả lời luôn: "Anh Phong, cậu và mợ anh kiên nhẫn nhiều ngày như vậy cũng không dễ dàng gì. Nếu chuyện hậu sự của em họ anh đã xử lý xong, vậy tôi sẽ tới thành phố Xuyên Giang gặp các anh ngay. Sáng mai lại xuất phát tìm kiếm em họ lớn của anh."

"Được, vậy làm phiền Giang đại sư."

"Không cần khách sáo. Tôi cúp máy trước, lát gặp."

"Được, lát gặp."

Sau khi cúp máy, Giang Phong kiểm tra tin tức về chuyến bay và chuyến tàu cao tốc đi thành phố Xuyên Giang, phát hiện ngồi tàu cao tốc qua còn nhanh hơn máy bay, lại nhắn tin cho bạn gái, mang theo quần áo thay, đi thẳng đến ga tàu cao tốc.

...

Thành phố Xuyên Giang.

Ngụy Tuyết Phong cúp máy, nhìn gương mặt đầy vẻ mong chờ của cậu và mợ nói: "Giang đại sư sẽ lên đường tới đây ngay, sáng mai có thể xuất phát tìm kiếm em họ lớn của cháu."

"Tốt quá rồi!" Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, Dương Chính Khoa và Tần Tuyết Cầm dường như già đi mấy tuổi. Sau khi nghe vậy, tinh thần bọn họ đều phấn chấn.

Dương Chính Khoa lập tức dặn dò: "Tuyết Cầm, em lập tức gọi điện thoại cho khách sạn XX, đặt một phòng cho Giang đại sư, mặt khác lại đặt một phòng Vip ăn cơm, rượu và thức ăn em xem bố trí là được rồi."

Tần Tuyết Cầm gật đầu nói: "Em biết rồi, em sẽ đi thu xếp ngay đây." Bà ta nói xong, đi sang một bên gọi điện thoại.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận