Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 188: Cô Bé Mà Anh Liều Mạng Cứu Năm Đó, Cô Ấy Đã Lớn Lên! (2)

Lam Chí Huy không phải là kẻ ngốc. Lúc trước, anh ta không nghĩ tới phương diện kia. Nhưng bây giờ thấy Doãn Giai Lỵ không ngừng rơi nước mắt, mà chú thím Doãn cũng rơm rớm nước mắt, anh ta dường như đã hiểu rõ được điều gì đó.

Sau đó, anh ta nhìn kỹ Doãn Giai Lỵ, bóng dáng dần dần trùng khớp với hình dáng trong đầu, anh ta không khỏi kinh ngạc nhìn cô ta: "Cô là. . ."

Doãn Giai Lỵ lau nước mắt, lộ ra một nụ cười vô cùng rạng rỡ, khẽ nói: "Là tôi, cô bé anh liều mình cứu năm đó, cô ấy đã lớn lên!"

Thấy con gái đã thừa nhận, Doãn phụ cũng không nhịn được nữa, đầy vẻ cảm kích nói: "Ngài Lam, thật sự rất cảm ơn ngài năm đó đã liều mình cứu con gái nhỏ của tôi. Nếu không có ngài, chắc hẳn con gái nhỏ của tôi đã mất từ lâu rồi!"

Mắt Doãn mẫu đỏ hoe, nói: "Ngài Lam, năm đó chúng tôi tìm khắp các bệnh viện trong cả huyện thành, đáng tiếc không tìm được ngài. Ngài có ơn lớn với cả nhà chúng tôi đấy!"

Cảnh tượng này làm Lam Chí Huy cảm thấy chân tay luống cuống. Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, lần này mình đi xem mắt lại gặp phải cô bé được mình cứu năm năm trước, thấy cô bé nhìn mình cảm động đến rơi nước mắt, ba mẹ của cô bé còn cảm ơn mình, anh ta thật sự không biết nên nói gì cho phải.

Thật lâu sau, anh ta mới thốt ra một câu: "Sao các người nhận ra cháu vậy?"

Doãn Giai Lỵ nhìn về phía Giang Phong nói: "Chuyện này là nhờ có ông chủ mới của anh. Nếu không nhờ có anh ấy nói, em còn không biết phải mất bao nhiêu năm mới tìm được anh!"

Nghe đến đó, Giang Phong nói với Lam Chí Huy: "Hai năm qua, cô Doãn vẫn luôn hỏi thăm xung quanh về tin tức của anh. Cô ấy đã sớm chạy khắp các bệnh viện trong thành phố các anh, ngay cả bệnh viện trên tỉnh, cô ấy cũng chạy qua gần hết. Đây là một cô gái tốt đấy. Năm đó, anh thật sự không cứu nhầm người."

Giang Phong nói đến đây, nhìn về phía ông Doãn mẫu nói tiếp: "Chú Doãn thím Doãn, không bằng chúng ta qua đối diện ngồi, để cho hai người bọn họ nói chuyện riêng?"

Doãn phụ, Doãn mẫu đương nhiên vui vẻ đồng ý.

Sau đó, ba người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đi xa!

Chờ sau khi Doãn phụ, Doãn mẫu rời đi, Lam Chí Huy không còn chịu áp lực quá lớn, nhìn ánh mắt dịu dàng của Doãn Giai Lỵ, giọng nói hơi khô khốc hỏi: "Cô tìm tôi khắp nơi làm gì?"

Doãn Giai Lỵ lớn mật nhìn anh ta nói: "Năm năm trước, vào lúc em tuyệt vọng, anh từ trên cao hạ xuống, cứu em ra khỏi biển lửa. Bắt đầu từ giây phút đó, trong lòng em đã in dấu vết của anh, cả đời này cũng không quên được anh! Hai năm trước, sau khi em tốt nghiệp trung học, trong lòng đã thầm thề, em phải tìm được anh, sau đó lấy anh, cùng anh đối mặt với mưa gió sau này, không bỏ không rời!"

Lam Chí Huy há hốc miệng, có phần không tự tin nói: "Nhưng bây giờ tôi quá xấu. . ."

Doãn Giai Lỵ ngắt lời nói: "Không, anh không xấu, trong lòng em, anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất!"

Lam Chí Huy cảm giác hạnh phúc tới quá đột nhiên, sợ rằng đối phương chẳng qua bởi vì cảm ơn mới làm ra hành vi kích động này, nên cố ép trái tim đang đập rộn ràng, nói: "Giai Lỵ, lòng biết ơn không phải là tình yêu. Tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ rõ ràng, đừng lẫn lộn hai cảm giác đó với nhau, để tránh cho tương lai phải hối hận."

Doãn Giai Lỵ nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Em đã nghĩ rất kỹ rồi, anh chính là bạch mã hoàng tử trong lòng em. Em muốn đời đời kiếp kiếp ở bên cạnh anh, vĩnh viễn cũng không hối hận!"

Trong lòng Lam Chí Huy thầm cảm động: "Nhưng ba mẹ cô thì sao? Liệu bọn họ có đồng ý không?"

Doãn Giai Lỵ nói: "Ba mẹ em đều ủng hộ suy nghĩ của em. Anh Huy, anh có bằng lòng cưới em không?"

Nghe đến đó, Lam Chí Huy cũng không nhịn được nữa, liên tục gật đầu nói: "Anh bằng lòng!"

. . .

Giang Phong dẫn theo Doãn phụ, Doãn mẫu đi dạo qua một vòng trở về, đã thấy Lam Chí Huy và Doãn Giai Lỵ thân mật ngồi bên nhau, hai người vừa nói vừa cười, rõ ràng đã làm rõ quan hệ.

Bởi vậy, Giang Phong vừa trở về, đã vừa cười vừa nói: "Người có tình sẽ thành thân thuộc, chúc mừng hai người!"

Lam Chí Huy hơi lúng túng mỉm cười nói: "Cảm ơn ông chủ!"

Doãn Giai Lỵ cũng mỉm cười nói theo: "Cảm ơn ông chủ!"

Doãn phụ, Doãn mẫu đều nói chúc mừng, làm Lam Chí Huy vẫn luôn lo lắng căng thẳng mới bình tĩnh lại được.

Giang Phong hỏi tiếp: "Tôi muốn đăng chuyện của các người lên Weibo, để càng nhiều người chúc phúc cho các người, không biết các người có đồng ý không?"

Lam Chí Huy hơi do dự, sau đó nói: "Tôi không có ý kiến!"

Nếu chỉ vì bản thân anh ta, anh ta không muốn để lộ ra, bằng không năm đó anh ta có thể trở thành nhân vật trên tin tức, nhưng bây giờ sắp có vợ, để tránh người ta chế nhạo cô ấy sống với người đàn ông xấu như mình, anh ta cảm thấy để lộ ra một chút cũng tốt, ít nhất có thể tránh rất nhiều ánh mắt khác thường.

Doãn Giai Lỵ đáp: "Tôi cũng không có ý kiến!"

Giang Phong gật đầu nói: "Vậy được, chờ tới ngày các người đăng ký kết hôn, tôi sẽ công bố chuyện cũ của các người ở trên Weibo. Tôi tin tưởng đến lúc đó, mọi người trên mạng đều sẽ chúc phúc cho các người!"

Doãn Giai Lỵ nói: "Chúng tôi tính ngày mai sẽ đăng ký kết hôn. Về phần bao giờ làm tiệc cưới, chờ sau này sẽ chậm rãi thương lượng."

Giang Phong kinh ngạc hỏi: "Nhanh như vậy sao?"

Doãn phụ, Doãn mẫu cũng hơi kinh ngạc, tốc độ này thật sự quá nhanh rồi.

Doãn Giai Lỵ nói đùa: "Dù sao cả đời tôi không phải anh ấy thì không lấy chồng, sớm đăng ký cũng tốt, để tránh anh ấy chạy."

Lam Chí Huy cười khúc khích theo. Não anh ta bị úng nước mới muốn chạy.

Giang Phong cười ha ha nói: "Vậy thật sự chúc mừng hai người!"

Doãn phụ, Doãn mẫu nghe vậy cũng không phản đối, chuyện này cũng được quyết định.

Đến lúc này, buổi xem mắt tối nay đã kết thúc tốt đẹp!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận