Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1232: Hả Hê Lòng Người

Nhìn thấy cô gái trẻ phía trước đứng lên nhắc nhở, người mẹ của đứa bé vỗ vai nó ra hiệu, ngữ khí không có chút uy nghiêm nói: "Đã bảo con không được đạp ghế nữa, có nghe hay không?"

Nhưng mà, trong khi nói chuyện, bà ấy tốt xấu gì cũng đã đem chân con mình ở trên ghế để xuống.

Đứa bé nhìn cô với ánh mắt không cho là đúng, liền tiếp tục xem video ngắn của mình, vẫn cứ cười ha ha khi xem tới những đoạn buồn cười.

Cha của đứa bé cũng không lên tiếng, giống như đứa nhỏ đó không phải là con của mình, ông ta cầm điện thoại không biết là đang xem cái gì.

Cô gái trẻ thấy thế tuy rằng bực mình, nhưng đối phương không có đạp ghế của cô nữa, nên cô cũng không nói thêm gì nữa, mà là lựa chọn ngồi xuống.

Nhưng mà, chưa được vài phút, chân đứa nhỏ kia lại giẫm lên lưng ghế dựa, lại bắt đầu lặp lại động tác lúc trước, thỉnh thoảng cười ha ha đạp chân, quên mất lời nhắc nhở của cô gái.

Liên tục đạp bảy tám lần lên lưng ghế dựa, cô gái trẻ phía trước cũng không nhịn được lửa giận trong lòng, đứng lên lần nữa nói: "Tôi nói này bạn học nhỏ, em làm sao vậy? Chị đã bảo em đừng đạp ghế nữa, nhưng mà em vẫn đạp, làm cha mẹ cũng mặc kệ không quản, thực sự là một chút giáo dưỡng cũng không có!"

Mẹ đứa bé vừa nghe liền không làm nữa, giọng nói của cô ta đột nhiên cao lên nói: "Cô nói ai không có giáo dục? Đứa nhỏ này nghịch ngợm, đạp ghế cô thì làm sao? Cô là người lớn, lại còn đi tính với với một đứa nhỏ à?"

Mà thằng nhóc kia còn hướng về phía cô gái trẻ làm mặt quỷ: "Nhếch nhếch rồi đấy!" Bộ dáng đó nhìn là muốn đập cho một trận.



Cô gái trẻ tức giận không nói được gì, đều nói người không biết xấu hổ vô địch thiên hạ, đối mặt loại người không biết xấu hổ này, cô đúng là không có cách nào!

Thấy vậy, những người khác trong khoang tàu đều tràn đầy phẫn nỗ, Giang Phong cũng không nhìn nổi được nữa, lúc này gát chân lên trên ghế dựa, sau đó dùng lực đạp mấy lần.

Bởi vì lưng ghế dựa có một chút co dãn không gian, Giang Phong dùng sức giẫm một cái, lực xuyên qua lưng ghế tác động lên hai mẹ con, làm cho bà mẹ với đứa nhỏ suýt chút nữa đụng vào ghế dựa phía trước.

Cha đứa bé thấy thế, tức giận không nhịn nổi đứng lên, xoay người trừng Giang Phong, quát: "Cmn, anh có bệnh à?"

Giang Phong hai tay gối ở sau gáy, để cho mình nằm càng thoải mái hơn, chân của hắn không có buông ra, vẫn cứ một cái lại một cái đạp cái ghế phía trước, thản nhiên nói: "Miệng lưỡi sạch sẽ một chút, các anh có thể đạp ghế của hành khách phía trước, vậy tôi vì cái gì không thể đạp cái ghế của các anh?"

Cha đứa bé kiêu ngạo phách lối mắng: "Móa, con trai của tôi mới vài tuổi, cậu là người lớn cái quái gì lại đi so sánh với một đứa nhỏ?"

Mà mẹ đứa bé cũng đứng lên, khí thế hung hăng phụ hoạ, chỉ trích Giang Phong.

Giang Phong biết giảng đạo lý với loại người này hoàn toàn là đàn gảy tai trâu, cũng chẳng thèm cùng bọn họ cãi nhau, vậy thật quá mất mặt rồi, hơn nữa không có ý nghĩa gì.

Đương nhiên, hắn cũng có thể để vệ sĩ ra tay trừng trị bọn họ dừng lại, để cho da thịt bọn họ chịu chút khổ, nhưng chỉ cần hắn động thủ vậy thì cũng không cần phải tranh cãi, làm không tốt còn phải đi một chuyến đến đồn công an, vì loại người này lãng phí thời gian của mình hiển nhiên không đáng giá.

Cho nên, Giang Phong đối mặt với những lời chỉ trích từ phụ huynh của đứa, hắn không có lựa chọn mắng lại, mà là tâm thần hơi động, nhìn thông tin xứng đôi của cha mẹ đứa trẻ, chuẩn bị lấy một loại phương thức khác hả giận.

Những này nói ra rất dài dòng, kỳ thực cũng chỉ là chuyện trong chốc lát.

Những hành khách khác ở trong khoang tàu khi nhìn thấy Giang Phong "Lấy đạo của người trả lại cho người", trong lòng đều cảm thấy vui sướng không ngớt, dù sao mọi người đối với cách làm của hai người lớn này đều tràn đầy ý kiến.

Chỉ là, mọi người đều là xa nhà, trong tình huống bình thường đều không muốn gây chuyện, mới ngay từ đầu đã không chọn đứng ra.

Nhưng thấy có người ra mặt, mọi người trong lòng đều là ủng hộ, vừa mới có người ủng hộ rồi.

Kết quả, không nghĩ tới chính là, hai người lớn kia đã kiêu ngạo mà còn quá hung hăng, đứng lên bùm bùm chính là mắng một trận.

Nếu như thời điểm này, chàng trai trẻ đeo khẩu trang đứng lại mắng lại bọn họ, có khi cũng sẽ kéo mọi người cùng nhau ra mặt, vậy thì tình thế có khi sẽ khác đi.

Thật không nghĩ đến chính là, người trẻ tuổi kia vậy mà không nói tiếng nào tùy ý đối phương chửi rủa, điều này làm cho những người muốn ra mặt cũng không khỏi bình tĩnh lại.

Lúc này, tiếp viên hàng không cũng đã tới, nhưng cô cũng không khuyên nổi được cha mẹ của đứa bé đang tức giận, đặc biệt là nhìn thấy Giang Phong mặc dù không có cãi nhau với bọn họ, nhưng ánh mắt cũng không có tránh né bọn họ, mà là thẳng tắp nhìn bọn họ chằm chằm, cha mẹ đứa nhỏ coi là khiêu khích với bọn họ, cho nên càng mắng càng hăng say, có vẻ như nhất quyết không chịu thua cho đến khi thanh niên chịu sai.

Cô gái phía trước tận mắt nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không hiểu anh chàng ra mặt cô giúp cô vì sao lại "Nhát gan" như thế, cũng không mắng lại, nhưng người ta tốt xấu gì cũng là đứng ra giúp cô, cô đương nhiên sẽ không để cho người ta tùy ý chửi bới hắn.

Vì vậy, cô liền cười lạnh nói tiếp: "Thực sự là nực cười, đứa nhỏ không hiểu chuyện, lẽ nào các anh thân là trưởng bối cũng không hiểu sao? con trai của hai người ở trước mặt mọi người huyên náo, dùng chân đạp ghế của tôi, hai người làm cha làm mẹ cũng không quản sao?

Có câu nói "Con không dạy, lỗi của cha", cho nên không nên nói tới đứa nhỏ, các anh nếu như có thể đạp ghế của tôi, người ta đương nhiên cũng có thể đạp ghế của các anh, các anh còn không thấy ngại mắng người ta, tôi thấy mặt của ba người nhà các anh đúng là dày như bức tường."

Hai người lớn mới vừa chửi khiển cho thanh niên kia không dám lên tiếng, không nghĩ tới nữ hành khách phía trước lại đứng lên phụ hoạ, sức chiến đấu của hai vợ chồng tăng cao tức thay đổi nòng súng, hướng về cô gái trẻ phun tới.

Hai vợ chồng này là thật đúng là tài, ở phương diện cãi chày cãi cối này trình độ không cạn, rõ ràng là bọn họ làm không đúng, nhưng mắng chửi người đều là lời lẽ hùng hồn, loại năng lực tự logic nhất quán khiến đám người nhìn mà than thở.

Trong lúc này, tiếp viên hàng không cũng lại đây khuyên can hòa giải, nhưng hiệu quả hạn chế.

Mà Giang Phong bên này, rất nhanh đã xem qua thông tin về cặp vợ chồng ngang ngược trước mặt, nhìn bộ dạng bọn họ kiêu ngạo phách lối như vậy, liền từ trong túi lấy ra điện thoại di động, gọi một cuộc điện thoại.

Điện thoại kết nối, sau khi chào hỏi lẫn nhan, Giang Phong liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Lý tổng, tôi muốn hỏi anh một vấn đề, người quản lý bộ phận thu mua của công ty anh có phải là Lưu Hán Đông không?"

"Không có việc gì, chính là tôi ngẫu nhiên biết được anh ta làm ăn gian dối cùng người ngoài cấu kết, từ đó kiếm được rất nhiều tiền, tổn hại đến lợi ích của công ty anh, cho nên mới gọi điện thoại nói với anh một tiếng."

"Ừm, Lý tổng anh cho người điều tra là sẽ biết được."

"Không cần khách khí, có thời gian cùng nhau ăn cơm."

"Được, tạm biệt."

Lúc Giang Phong đang gọi điện thoại, những hành khách khác cũng không có phản ứng gì, nhưng người đàn ông đang tranh cãi với cô gái khi nghe được cái tên Lưu Hán Đông, không khỏi quay đầu lại, có phần ngạc nhiên nhìn chàng trai đứng trước mặt không coi là gì.

Nghe Giang Phong nói chuyện điện thoại xong, sắc mặt người đàn ông cũng thay đổi, hoảng hốt nói: "Anh rốt cuộc là ai?"

Giang Phong không nhìn hắn, lại gọi một cuộc điện thoại.

Đợi điện thoại kết nối, Giang Phong liền nói: "Xin chào, đây có phải là phòng công thương khu XX không? Tôi muốn báo cáo Chu Hải Phong từ chợ thức ăn XX buôn bán thịt heo riêng, hắn ..."

Lúc này, lực chú ý của người vợ cũng về tới trên người Giang Phong, nghe Giang Phong nói muốn báo cáo XX chợ bán thức ăn Chu Hải Phong một mình buôn bán thịt thao riêng, cô ta liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, hét lên một tiếng liền chồm người qua cướp điện thoại của Giang Phong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận