Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 322: Anh Hùng Khó Qua Ải Mỹ Nhân, Phụ Nữ Tốt Khó Qua Ải Ngâm Chua

Ở tỉnh thành tỉnh Quảng Tây có một câu nói như này: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, phụ nữ tốt khó qua ải mâm chua!

Mâm chua ý muốn chỉ tới những loại quả đặc sản ở nơi đây như: xoài, mận, đu đủ, củ cải, dưa leo, củ sen, khế, các món ăn làm từ dừa, các loại rau quả cùng mùa với dứa; ướp chúng với dấm chua, ớt, đường trắng để làm thành đồ chua.

Khi ăn sẽ cảm nhận được đủ các mùi vị chua, ngọt, cay, giòn sừng sực, ăn cực kỳ thích, đây là món khai vị lấy đi nước miếng của rất nhiều người.

Đây là món khai vị mà người tỉnh Quảng Đây cực kỳ thích, đặc biệt là phụ nữ.

Nói không phải khoa trương, ở tỉnh Quảng Tây này, trong mười cô gái thì có ít nhất chín cô gái thích ăn đồ chua, còn người còn lại không phải là không thích ăn, mà là răng lợi không chịu được sự chua kia.

Nhà Tả Đông Nhi bán đồ chua.

Lúc này, Tả Đông Nhi và mẹ đang bận rộn trước sạp hàng, đồ chua ở tỉnh Quảng Tây được ngâm trong khoảng thời gian rất ngắn, buổi sáng ngâm là buổi chiều có thể ăn được rồi, thời điểm ăn ngon nhất là sau khi ngâm được hai tiếng đồng hồ.

Lúc Giang Phong đi tới sạp bán đồ của Tả gia, Tả Đông Nhi đang đóng gói hàng cho khách.

Sau khi gói xong, Tả Đông Nhi nhìn về phía Giang Phong, cười hỏi:

"Xin chào, anh muốn mua cái gì?"

Giang Phong cười, nói:

"Cho tôi nửa cân xoài."

Tả Đông Nhi gật đầu, nói:

"Vâng, xin hỏi anh muốn đóng gói hay là ăn ở đây?"

Giang Phong nói:

"Làm phiền cô đóng gói nó lại giúp tôi!"

"Được, xin chờ một lát!"

Tả Đông Nhi nhanh tay nhanh chân cân cho hắn nửa cân sau đó đóng gói lại, chưa tới một phút cô đã làm xong mọi việc.

Sau khi Giang Phong quét mã thanh toán xong, hắn không rời đi ngay, mà nhìn mẹ Tả đang đứng ở bên cạnh, cười, hỏi:

"Bà chủ, tôi là một người làm nghề mai mối, vừa thấy con gái bà thì bệnh nghề nghiệp của tôi lại trỗi dậy, không biết con gái của bà đã có bạn trai hay chưa?"

Mẹ Tả cười, nói:

"Vẫn chưa!"

Giang Phong nhìn gương mặt có chút ửng hồng của Tả Đông Nhi, mỉm cười, nói:

"Mỹ nữ, tôi muốn giới thiệu cho cô một người, không biết cô có bằng lòng hay không?"

Tả Đông Nhi có hơi lúng túng mà lắc đầu:

"Tôi không có ý định này, bây giờ tôi vẫn chưa muốn kết hôn."

Giang Phong hỏi:

"Mỹ nữ, cô chắc là biết Tiêu Mẫn nhỉ?"

Tuy Tả Đông Nhi không hiểu tại sao, nhưng mà cô vẫn trả lời:

"Đây là nghệ sĩ nổi tiếng ở Ung thành chúng ta đó, tôi có thể không biết sao!"

Giang Phong lại hỏi:

"Vậy cô có biết cô ấy đã kết hôn chưa?"

Tả Đông Nhi gật đầu, nói:

"Hình như là vào năm ngoái, lúc đó tin tức này cực kỳ rầm rộ!"

Giang Phong nói:

"Có lẽ mỹ nữ đây không chú ý tới người làm mai mối cho Tiêu Mẫn là tôi rồi."

Tả Đông Nhi kinh ngạc, nói:

"Không phải chứ? Anh là người làm mai mối cho Tiêu Mẫn? Nghệ sĩ nổi tiếng như cô ấy mà còn cần tới người làm mai mối nữa sao?"

Giang Phong cười, nói:

"Xem ra mỹ nữ đây thật sự không quá quan tâm tới việc này, nếu như không tin thì cô cứ đăng nhập vào Weibo xem thử đi, hoặc là cô lên mạng tìm Giang đại sư cũng được, cô chắc chắn sẽ có được đáp án mà mình muốn."

Tả Đông Nhi nghe thấy thế thì thật sự lấy điện thoại ra, tìm kiếm cái tên Giang đại sư, sau đó cô so sánh ảnh chụp, xem sơ qua tư liệu.

Mấy phút sau.

Gương mặt của Tả Đông Nhi tràn đầy sự khâm phục, nhìn Giang Phong rồi nói:

"Tôi cứ tưởng là anh nói đùa, không ngờ anh lại lợi hại tới như thế, thật sự làm mai mối được cho nghệ sĩ nổi tiếng như Tiêu Mẫn!"

Mẹ Tả đứng ở bên cạnh nghe, thấy con gái mình nói như vậy, bà lập tức mừng rỡ, tò mò nhìn Giang Phong, hỏi:

"Nhóc con, sao cháu làm mai được cho Tiêu Mẫn vậy? Cháu là người nhà của cô ấy à?"

"Tôi không phải là người nhà của chị Mẫn, còn về việc sao tôi có thể làm mai mối được cho chị ấy kể ra thì rất dài!"

Giang Phong nói tới đây liền cười tủm tỉm nhìn Tả Đông Nhi:

"Mỹ nữ, cô xem xong tư liệu của tôi rồi, chắc là biết tôi không chỉ đơn giản là một người làm mai mối, mà còn biết xem tướng, đây cũng là nguyên nhân tại sao mọi người gọi tôi là Giang đại sư.

Tôi có thể xem tướng mạo để nhìn xem người nào là người mà cô sẽ thích, hay là cô cho mình một cơ hội đi, tìm một nơi nào đó để chúng ta có thể tâm sự?"

Tả Đông Nhi và mẹ Tả nhìn nhau.

Mẹ Tả không ngốc, bà đương nhiên biết người có thể làm mai mối cho nghệ sĩ nổi tiếng lợi hại tới mức nào, nghe hắn nói muốn giới thiệu đối tượng cho con gái mình thì bà liền gật đầu, nói:

"Đi đi, để mẹ trông sạp cho."

Tả Đông Nhi cũng vô cùng tò mò, nói:

"Vậy thì chúng ta đi tới chỗ mấy băng ghế đá ở dưới cây đại thụ kia nói chuyện đi!"

Giang Phong khẽ gật đầu, chào mẹ Tả một tiếng, sau đó cùng Tả Đông Nhi đi tới chỗ băng ghế đá dưới cây đại thụ cách đó vài trăm mét. Nhìn có thể thấy mấy băng ghế ở nơi này thường xuyên có người ngồi, không quá dơ.

Tả Đông Nhi lấy khăn giấy ra, đưa cho Giang Phong hai cái, hai người lau băng ghế đá rồi mới ngồi xuống.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận