Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 702: Giang Đại Sư, Ngài Muốn Giới Thiệu Người Nước Ngoài Cho Tôi? (2)

Nhưng bản thăng cấp này, dù không thêm tiền đặt cược cũng có thể chơi một cách hăng say.

Bốn người Giang Phong chơi bốn bộ bài, tám con át chủ bài, có thể đảo ngược, đây chính là tinh túy của bản thăng cấp.

Giang Phong và Hoàng Linh Vi hợp tác, cũng không biết là Lục Ngọc và Văn Bảo Nhi có ý nhường hay kỹ thuật không được, hai người bọn họ liên tục bị ông chủ và bà chủ tương lại đánh lui.

Chơi hết mấy ván, đã là hơn năm giờ chiều.

Vừa vặn có khu phục vụ, Lục Ngọc và Văn Bảo Nhi liền hâm nóng đồ ăn đã chuẩn bị từ trước lại, sau khi ăn uống no đủ và đổ thêm xăng, bọn họ lại xuất phát lần nữa.

Lái xe do hai vị bảo tiêu kiêm tài xế là Quách Băng Băng và Bách Lý Ngô Đồng phụ trách, bốn người Giang Phong lại tiếp tục chơi bài, chơi đến hơn mười giờ tối mới nghỉ ngơi.

Theo lý thuyết, không thể ngủ trong quá trình Motorhomes di chuyển, bởi vì trên giường không có dây an toàn, lỡ như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ tương đối nguy hiểm.

Nhưng mà, đám người Giang Phong vẫn yên tâm đi ngủ, một mặt là tin tưởng kỹ thuật lái xe của hai vị bảo tiêu, một mặt khác là quãng đường dài như vậy, nào có hành khách nào không ngủ được?

Giang Phong nhìn rất thoáng trong mấy chuyện này, nếu như bản thân đủ may mắn thì cho dù là tai nạn máy bay đều có thể biến nguy thành an. Nếu như bản thân gặp xui xẻo thì dù người có ngồi trong nhà thì họa cũng sẽ rơi xuống từ trên trời.

Cho nên, Giang Phong không có để ý đến tỷ lệ nguy hiểm cực thấp kia, ôm Hoàng Linh Vi ngủ vô cùng thoải mái.



Từ tỉnh thành tỉnh Quế đến Trung Hải gần 1900 cây số, đám người Giang Phong xuất phát vào 10 giờ sáng ngày mùng 8 tháng 9, đến hừng đông ngày tiếp theo mới đuổi tới Trung Hải.

Lần này Giang Phong đến Trung Hải, có ba mục đích:

Một, là làm mai mối cho người nước ngoài kia.

Hai, đến hẹn, người mời hắn chính là khách hàng lớn lúc trước, một trong song mỹ tài chính - Phương Vân.

Ba, sắp đến ngày sinh dự tính của chị dâu họ, dì và chú đã chạy tới chăm sóc nàng từ mười ngày trước. Giang Phong đúng lúc có việc tới Trung Hải, đương nhiên phải đi thăm hỏi một chút.

Bởi vậy, sau khi đến Trung Hải, Giang Phong ngay lập tức mang Hoàng Linh Vi tới nhà anh họ.

"Chú, dì, anh họ, chị dâu."

"Tiểu Phong, Vi Vi, hai cháu đã ăn sáng chưa?"

"Đã ăn rồi."

Sau khi hai bên chào hỏi, Hoàng Linh Vi liền đi tới trước mặt chị dâu Tề Hải Yến bụng đã nhô cao, hỏi: "Chị dâu, ngày sinh dự tính của đứa nhỏ là ngày mai sao?"

Tề Hải Yến xoa bụng, cười nói: "Đúng vậy, ngày sinh dự tính là ngày mai, mang thai mười tháng đúng là chuyện không dễ dàng, không biết phải chịu bao nhiêu tội, ngày mai cuối cùng cũng có thể dỡ hàng rồi."

Hoàng Linh Vi nghe vậy thì nở nụ cười, lập tức lại hỏi: "Đã liên hệ với bệnh viện chưa?"

Tề Hải Yến ừm một tiếng, nói: "Đã liên hệ được rồi, chờ bụng bắt đầu đau thì sẽ chuyển vào."

Sau đó, chủ đề nói chuyện của tất cả mọi người quay chung đứa nhỏ sắp ra đời.

Giữa trưa, dì cả làm một bàn thức ăn lớn chiêu đãi Giang Phong và Hoàng Linh Vi.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Giang Phong mới lên tiếng: “Dì cả, chú, anh họ, chị dâu, cháu còn phải đi gặp khách hàng, liền đi trước, ngày mai sẽ liên lạc."

Dì cả gật đầu nói: "Ừm, đi đi, chuyện chính quan trọng hơn."



Ba giờ chiều.

Tại nhà hàng tư nhân nào đó, Giang Phong dặn dò: "Vợ à, em đi chơi với bọn họ đi, sau khi anh gặp khách hàng này đã hẹn ăn cơm với khách hàng lớn khác, đoán chừng phải bảy tám giờ tối mới rảnh, đến lúc đó anh gửi địa chỉ cho em, em lại tới đón anh là được."

Hoàng Linh Vi gật đầu nói: "Được rồi, vậy chúng em đi chơi, anh đi bận chuyện của mình đi!"

Giang Phong ừ, một tiếng, liền xuống xe, đi vào nhà hàng tư nhân.



Trở thành đầu bếp dễ dàng, nhưng muốn trở thành đầu bếp nổi tiếng, thiên phú, kế thừa, tinh thần nghiên cứu, thiếu một trong ba đều không được.

Chân Mãnh xuất thân từ gia đình đầu bếp nổi tiếng, chuyện kế thừa đương nhiên là không cần nhiều lời, thiên phú cũng cực xuất sắc, hơn nữa hắn còn có tinh thần nghiên cứu. Hắn năm mới gần 28 tuổi thôi nhưng tài nấu ăn đã đạt tới trình độ mà người khác dùng cả một đời đều không đạt được.

Một ngày này, Chân Mãnh đang nghiên cứu món ăn mới.

Đạo lý làm đồ ăn cũng giống như học võ, lúc bắt đầu học, đương nhiên là phải nghiêm ngặt tuân theo phương pháp luyện chế của người đi trước, nhưng khi trình độ của mình đạt tới độ cao nhất định thì phải sửa cũ thành mới, sáng tạo ra món ăn riêng thuộc về mình.

Ngay tại lúc Chân Mãnh đang bố trí mọi thứ, chuẩn bị lò nấu, nhân viên phục vụ duy nhất của nhà hàng tư nhân gọi vọng vào từ cửa phòng bếp: "Ông chủ, có khách tìm ngài."

Chân Mãnh nghe vậy thì vừa rửa tay vừa nói: "Biết rồi, lập tức tới ngay." Nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy có chút kỳ quái, thời gian này sao có thể có khách tìm hắn được?

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận