Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 273: Bạo Lực Gia Đình Chỉ Có Không Lần Và Vô Số Lần (2)

Người phụ nữ bất đắc dĩ nói:

"Tôi cũng từng nghĩ tới việc ly hôn, nhưng mà kinh tế của tôi vẫn phải dựa vào anh ấy, bởi vì mẹ tôi bị bệnh tiểu đường, mỗi lần bệnh biến chứng đều phải tốn tới mấy chục ngàn tệ. Cha mẹ tôi cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái là tôi, nếu như tôi và anh ấy ly hôn, tiền chữa bệnh cho mẹ tôi cũng theo đó mà đứt gãy.

Với lại, việc cha mẹ ly hôn ảnh hưởng quá lớn tới con cái, tôi không muốn con của mình phải lớn lên trong một gia đình đơn thân."

Giang Phong cảm nhận rất rõ sự bất đắc dĩ của đối phương, từ lời nói của cô có thể thấy được rằng, không phải cô không muốn ly hôn, mà là do tình huống thực tế không cho phép cô ly hôn.

"Tôi đã hiểu rõ hoàn cảnh của cô rồi, tôi hỏi cô một câu nữa, nếu như chồng cô không sửa được tật xấu bạo lực gia đình này, mà cô cũng không còn bị áp lực về phương diện kinh tế, vậy thì cô còn muốn sống chung với chồng mình nữa không?"

Người phụ nữ lắc đầu, nói:

"Không muốn, sự chịu đựng của tôi đã tới cực hạn rồi!"

Giang Phong gật đầu, nói:

"Được, tôi hiểu ý của cô rồi, cô đi ra ngoài gọi chồng cô vào đây, tôi nói chuyện với anh ta một chút. Anh ta có thể sửa được tật xấu bạo lực gia đình đương nhiên là kết quả tốt nhất, nhưng mà nếu như không thể, thì cô hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho việc ly hôn đi!"

Khuôn mặt của người phụ nữ hiện lên sự khổ sở, nói:

"Tiền viện phí của mẹ tôi còn phải dựa vào tên đó, sao tôi có thể ly hôn được chứ?"

Giang Phong nói:

"Cô yên tâm, nếu như lời hòa giải của tôi vô hiệu, thì cô cứ ly hôn đi, tôi sẽ giúp cô một lần nữa tìm kiếm đối tượng xứng đôi có điều kiện kinh tế phù hợp, giúp cô lược bỏ đi nỗi lo sau này."

Người phụ nữ:

"..."

Trong lúc người phụ nữ kia đi ra ngoài gọi chồng vào, Giang Phong đã đọc xong tư liệu về hai vợ chồng này.

Nói thật, hắn cực kỳ phản cảm đối với việc bạo lực gia đình, một tên đàn ông vậy mà lại đi đánh vợ mình, đây chính là biểu hiện hàng đầu của sự vô năng.

Khi người đàn ông ngồi xuống, Giang Phong lập tức lớn tiếng dọa anh ta:

"Anh Trang, tôi thật sự rất khâm phục sự can đảm của anh."

Trang Học Nghĩa đờ mặt ra, hoàn toàn không hiểu ý của Giang Phong là gì?

Giang Phong nói tiếp:

"Anh Trang, vợ của anh đã nói việc anh bạo hành cô ấy với tôi rồi, tôi không biết nguyên nhân khiến cho anh tiến hành bạo lực gia đình với vợ mình nhiều lần như thế là gì, nhưng mà tôi thật sự rất khâm phục sự can đảm của anh.

Anh bạo hành người nằm bên gối mình nhiều lần như thế, sao ban đêm anh còn có thể ngủ ngon được vậy? Anh không sợ bản thân ép người quá đáng, khiến cô ấy vì một phút bất đồng mà làm ra chuyện không thể ngờ tới à"

Trang Học Nghĩa vừa nghe xong liền sợ hết hồn, đổ mồ hôi lạnh.

Tuy nói rằng việc anh ta bạo hành vợ mình là do say rượu không khống chế nổi bản thân, nhưng chỉ anh biết rằng, tất cả chỉ là cái cớ mà thôi, mỗi lần anh đánh vợ đầu óc đều cực kỳ tỉnh táo, chỉ mượn việc say rượu để làm mà thôi.

Giang Phong nhìn vào mắt anh ta, nói:

"Anh có từng nghĩ tới việc trong lúc anh đang đánh cờ với Chu Công, thì vợ anh đang cầm lấy cái kéo, lướt nó qua cổ anh hay chưa?"

Mặt mày Trang Học Nghĩa trắng bệch, nói:

"Chuyện này...không thể nào?"

Giang Phong thản nhiên, nói:

"Tôi không nói rằng việc này đã từng xảy ra, chỉ muốn cảnh báo anh một câu, đừng ép người quá đáng, nếu không tới ngày thảm kịch thật sự xảy ra thì có muốn hối hận cũng chẳng kịp!"

Sắc mặt của Trang Học Nghĩa lúc xanh lúc trắng, hiển nhiên lời của Giang Phong đã làm cho anh ta cực kỳ sợ hãi.

Phương pháp lớn tiếng dọa người này của Giang Phong quả nhiên không tệ, hắn thả chậm tốc độ nói:

"Anh Trang, anh có thể nói cho tôi nghe tại sao anh lại bạo hành vợ mình nhiều lần như thế được không? Đừng lấy cớ say rượu làm bậy, tôi cũng từng uống say rồi, biết rõ khi uống say sẽ rơi vào trạng thái như thế nào.

Ngoại trừ những người nghiện rượu, bia, bị chúng làm ảnh hưởng tới tinh thần, thì khi những người bình thường say rượu hoàn toàn sẽ không nghĩ tới việc đánh vợ mình."

Trang Học Nghĩa ấp a ấp úng:

"Tôi...Tôi thật sự là do say rượu, không khống chế được bản thân!"

Giang Phong cười nhạo, nói:

"Anh Trang, anh đừng có lấy cái lý do dùng để lừa gạt con nít ấy nói với tôi, nếu như anh thật sự muốn giải quyết vấn đề trong cuộc hôn nhân của mình, thì hãy nói ra chân tướng thật sự đi, lựa chọn giấu diếm nó chẳng tốt với anh một chút nào cả."

Trang Học Nghĩa trầm mặc một lát, sau đó nói:

"Giang đại sư, tôi thừa nhận rằng lúc nãy bản thân đã nói dối, tôi đánh cô ấy là do cô ấy có lỗi với tôi, tôi đối xử với cô ấy tốt như thế, giúp cô ấy có thể có được cuộc sống không vướng bận chuyện cơm áo, còn bỏ ra hơn ba trăm ngàn tệ để chữa bệnh cho mẹ của cô ấy. Thế mà, cô ta lại không biết ơn tôi, còn vương vấn tình cũ, thậm chí là mắt đi mày lại ngay trước mặt tôi, đã vậy còn sống chết không chịu thừa nhận."

Giang Phong hỏi:

"Anh Trang, anh nghi ngờ vợ mình vẫn còn vương vấn tình cũ, vậy anh có bằng chứng không?"

Trang Học Nghĩa lắc đầu, nói:

"Tôi không có bằng chứng, nếu như tôi có bằng chứng, thì tôi đã không mượn cớ say rượu để đánh cô ta rồi. Nhưng mà, tôi tin tưởng vào trực giác của mình, cô ta và tên đàn ông kia chắc chắn vẫn còn lén liên lạc với nhau."

Giang Phong nghe xong, gân xanh trên trán lập tức nổi lên:

"Anh chỉ dựa vào trực giác của mình thôi mà đã bạo hành vợ mình suốt hai năm?"

Trang Học Nghĩa giải thích:

"Trực giác của tôi rất chính xác."

Giang Phong nghe tới đây liền chẳng muốn hòa giải cho bọn họ nữa, mẹ nó, tên này không xứng đáng có được vợ.

Mặc dù đã thầm đưa ra quyết định ở trong lòng, nhưng mà Giang Phong vẫn cho hắn thêm một cơ hội cuối cùng, hỏi:

"Anh Trang, thực tế chứng minh rằng trực giác là thứ không đáng tin cho lắm, anh không sợ mình nghi oan cho vợ hay sao?"

Trang Học Nghĩa cười lạnh, nói:

"Nếu như thế thật thì cũng là do cô ta, ai bảo cô ta dám mắt đi mày lại với tình cũ ngay trước mặt tôi? Đó chẳng khác nào đánh vào mặt của tôi cả, tôi không đánh cô ta ngay lúc đó đã là giữ gìn mặt mũi cho cô ta rồi!"

Giang Phong nghe thấy thế lập tức chẳng muốn nói thêm gì nữa!

...

Văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc.

Giang Phong nhìn vợ chồng Trang Học Nghĩa ngồi phía trước, vẻ mặt áy náy nói: “Anh Trang, cô Tiền, vấn đề trong hôn nhân của vợ chồng hai người quá nghiêm trọng, đã vượt ra khỏi khả năng hòa giải của tôi, cho nên tôi không thể giúp được hai người, thành thật xin lỗi, để hai người đến một chuyến tay không rồi.”

Trang Học Nghĩa nghe vậy thì thầm thở dài một hơi.

Tiền Lệ Lệ nghe xong thì cũng âm thầm cảm thấy thất vọng, cô thế nhưng ôm hi vọng rất lớn vào buổi hòa giải này của Giang đại sư, thật không nghĩ tới vấn đề mà hai người đang đối mặt trong hôn nhân, đến Giang đại sư cũng không có cách nào giải quyết.

Giang Phong đương nhiên chú ý thấy vẻ mặt của hai người đã thay đổi: “Trước khi hai người đi, tôi có vài lời khuyên bảo, mời cô Tiền ra ngoài đại sảnh chờ hai phút.”

Chờ Tiền Lệ Lệ ra ngoài rồi, Giang Phong mới nhìn Trang Học Nghĩa, nói: “Anh Trang, hãy nhớ lời tôi nói trước đó, con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, chó cuống lên cũng biết nhảy tường, là người, nếu như bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng làm ra được.

Đừng tưởng rằng anh đã không chế được cô ấy ở phương diện kinh tế thì dù anh có đánh cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ không phản kháng lại, nếu như anh thật sự ôm suy nghĩ tiếp tục cuộc sống như vậy, thì sẽ có một ngày anh ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.

Suy cho cùng, khi con người ta bị dồn ép, máu dồn lên não, sau đó làm ra vài chuyện vọng động, mấy tin tức vì xúc động quá mức mà giết người như vậy, hẳn anh Trang đã từng xem qua rồi.

Cho nên, mau chấm dứt hành vi bạo hành của anh đi, đừng tiếp tục làm những việc tổn hại đến người khác lẫn chính mình nữa!

Nói thế thôi, anh có nghe hay không là tùy anh.”

Trang Học Nghĩa nói tiếp cảm ơn, cũng không biết hắn có nghe được chữ nào hay không.

Chờ Trang Học Nghĩa đi ra ngoài, Tiền Lệ Lệ đi vào phòng, Giang Phong liền vào thẳng vấn đề, nói: “Cô Tiền, chồng cô đánh cô vì uống rượu say hoàn toàn là mượn cớ, anh rõ ràng là dùng cô để trút giận, ở chung với một người đàn ông như vậy chẳng khác nào tự hành hạ bản thân, mà trước đó tôi cũng đã nói với cô, bạo lực gia đình hoặc là không có lần nào, hoặc là có vô số lần, cho nên tôi kiến nghị cô vẫn nên ly hôn thì hơn!

Cóc ba chân khó tìm, còn đàn ông hai chân thì chạy đầy đường.

Cũng là đàn ông, tôi ghét nhất là kiểu đàn ông đánh vợ, chỉ cần cô quyết định ly hôn, vậy tôi sẽ lập tức giúp cô tìm một người đàn ông khác điều kiện kinh tế cũng tốt không kém, cam đoan sẽ không làm chậm trễ chuyện chữa bệnh của mẹ cô.

Tóm lại, nhân lúc giờ vẫn còn trẻ tuổi, tranh thủ thời gian ly hôn, tìm người khác để gả đi!”

Tiền Lệ Lệ nghe vậy thì trợn mắt há mồm, cô không nghĩ tới lần này mình đi hòa giải hôn nhân, người hòa giải không chỉ không giúp điều hòa mâu thuẫn giữa hai vợ chồng, mà còn hung hăng giật dây cô ly hôn, đây thật đúng là được mở rộng tầm mắt mà.

Có điều, Tiền Lệ Lệ vẫn cảm nhận được thiện ý của đối phương, nhưng ly hôn dù sao cũng không phải chuyện nhỏ, trong thời gian ngắn như vậy, cô không hạ nổi quyết tâm.

Giang Phong đương nhiên nhìn ra sự do dự của cô, hắn cũng không tiếp tục khuyên nữa, chỉ nói: “Tôi cũng chỉ nói đến đây thôi, còn làm như thế nào, cô hãy tự xem mà xử lý, có gì cần trợ giúp thì cứ liên hệ với tôi.”

“Cảm ơn Giang đại sư!” Tiền Lệ Lệ nói tiếng cảm ơn, sau đó liền cùng chồng rời khỏi phòng môi giới.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, Giang Phong cũng không biết lần này hắn làm đúng hay sai.

Nếu như hắn dùng năng lực phá vách, nâng điểm xứng đôi hôn nhân của hai người lên tới tối đa, vậy có lẽ vấn đề bạo hành gia đình cũng sẽ biến mất theo, nhưng cũng có khả năng nó vẫn sẽ tồn tại.

Dù sao thì bạo lực gia đình cũng không phải chỉ liên quan tới tình cảm vợ chồng, mà còn liên quan tới rất nhiều yếu tố khác nữa.

Đưa mắt nhìn vợ chồng Trang Học Nghĩa rời đi, Giang Phong sau đó lại tiếp tục tiếp đãi một đôi vợ chồng khác cần hòa giải hôn nhân.

Đôi vợ chồng này vì một hiểu lầm mà nháo tới mức muốn ly hôn, xem xét tư liệu của hai người, biết rõ tiền căn hậu quả rồi, Giang Phong tự nhiên dễ dàng giúp hai người hòa giải hiểu lầm, để hai người họ lại hòa thuận với nhau.

Tiếp đãi xong đôi vợ chồng này, Giang Phong lại vội vàng sắp xếp xem mắt cho bác sĩ khoa phụ sản và bà chủ bán hạt dẻ kia, ban đêm lại sắp xếp gặp mặt cho Khổng Nam Sơn và Tô tổng, bận rộn đến chóng mặt.

Cũng may, hắn sắp xếp xem mắt không giống với những người làm mai mối khác, rất nhiều người làm mối vì để tác hợp một đôi nam nữ mà miệng lưỡi nói đến dẻo quẹo, khiến hai bên lúc gặp mặt nhau đều cảm thấy khó chịu.

Ví dụ, người trung thực chững chạc trong miệng bà mối thật ra chính là trung thực đến mức ngờ nghệch.

Thực tế = không hiểu lãng mạn

Hiếu thuận = bám váy mẹ

Có phúc khí = béo

Thành thục = trông có vẻ già

Biết chi tiêu hợp lý = keo kiệt

Vẻ ngoài xinh đẹp = trai giả gái

Có tiềm lực = trước mắt tay trắng

Trải đời = từng ra ngoài làm công

Chính vì kiểu nói chuyện không đáng tin cậy của những người làm mối này, cho nên xác suất xem mắt thành công cũng không cao.

Dù sao đây cũng là xã hội hiện đại, không phải như thời phong kiến, nam nữ trước khi thành thân không thể gặp mặt nhau nữa.

Mà Giang Phong thì khác, từ lúc hắn vào nghề đến này vẫn luôn duy trì việc ăn ngay nói thật, bất kể là nhà trai hay nhà gái, có ưu điểm, khuyết điểm gì, hắn đều đem ra nói cho rõ ràng.

Bởi vậy, trước khi hai bên gặp mặt thì đã có hiểu biết nhất định về đối phương rồi.

Dưới loại tình huống này, nếu như không phải đã hài lòng thì hai bên chắc chắn sẽ không gặp mặt, một khi đã bằng lòng gặp mặt thì tức là cả hai đều hài lòng về đối phương, như vậy, xác suất xem mắt thành công đương nhiên là cao đến mức khiến người ta chậc lưỡi.

------

Dịch: MBMH Translate
Bạn cần đăng nhập để bình luận