Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 664: Sờ Miệng Túi, Cắn Răng Kiên Trì (2)

Thấy tính cảnh giác của hắn không giảm, Giang Phong đề nghị: "Anh Trần, nếu như anh không yên tâm thì có thể đến văn phòng môi giới của tôi để nói chuyện. Văn phòng của tôi ở gần nhà ga, có mấy trăm mét vuông. Bởi tôi cũng có chút danh tiếng trên mạng nên chuyện làm ăn cũng không tệ, anh đến xem liền biết không phải là giả."

Nghe nói như thế, trong lòng Trần Chí Hải giảm bớt không ít lo lắng, nói: "Giang ông mai, thật sự xin lỗi, tôi lát nữa phải đi làm việc, sợ rằng không có thời gian đến phòng mai mối được."

Giang Phong không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề: "Anh Trần, tôi biết anh bận rộn công việc, tôi cũng không muốn trì hoãn quá nhiều thời gian của anh. Tôi hiện tại sẽ nói trước tình huống của nhà gái cho anh. Nếu như anh cảm thấy thích hợp, ngày mai hoặc là ngày kia dành chút thời gian đến phòng môi giới của tôi là được. Tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt tâm sự, anh xem thế nào?"

Người ta đã nói đến mức này rồi, Trần Chí Hải đương nhiên sẽ không từ chối nữa, "Được rồi, Giang ông mai nói đi."

Hắn vốn định làm xong mùa cao điểm này sẽ nhờ người làm mối tìm đối tượng, bây giờ có người làm mối chủ động tìm tới cửa, chỉ cần chứng minh người mai mối này nói thật, vậy hắn cao hứng còn không kịp nữa là. Đâu thể nào từ chối được!

Giang Phong nói một mạch về thông tin nhà gái: "Cô ấy xuất thân nông thôn, năm nay 23 tuổi, dáng vẻ tạm được, dáng người cũng không tệ, thành tích từ tiểu học đến cấp hai đều rất tốt, vốn có một tương lai không tệ. Đáng tiếc vào năm cô ấy 15 tuổi, một trận bệnh tật đã phá huỷ tất cả của cô ấy, cô ấy còn quá trẻ nhưng đã bị mù. Rất nhiều người sợ rằng đều không cách nào tiếp nhận đả kích như vậy, nhưng cô ấy rất kiên cường, chỉ dùng thời gian một tháng đã tỉnh lại, cố gắng làm quen với cuộc sống sau khi mù. Ban đầu cô ấy không làm được gì cả, cần người chăm sóc mọi lúc mọi nơi, nhưng cô ấy chỉ dùng ba năm đã có thể tự gánh vác mọi chuyện. Trong thời gian ba năm này, cô ấy còn học được kỹ thuật mát xa, năm cô ấy vừa đầy 18 tuổi, được người giới thiệu, từ quê đi tới tỉnh thành, trở thành một nhân viên mát xa cho một trung tâm người mù, vẫn làm việc cho đến bây giờ. Bây giờ, cuộc sống của cô ấy đã ổn định, bà chủ của trung tâm mát xa cũng rất coi trọng cô ấy. Công việc mặc dù cực khổ một chút, nhưng tiền lương mỗi tháng hơn trăm ngàn, đã nhiều hơn so với rất nhiều người rồi. Anh Trần, cô ấy là một cô gái tốt hiếm thấy, nếu như anh không ghét bỏ cô ấy là một người mù thì ngày mai hoặc là ngày kia đến phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc tìm tôi. Tôi sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt."

Trần Chí Hải nghe vậy thì trong đầu có chút hỗn loạn.

Giang Phong không nói thêm gì nữa, móc một tấm danh thiếp ra từ trong túi đưa tới rồi nói: "Anh Trần, đây là danh thiếp của tôi, sau khi anh nghĩ rõ rồi lại gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, Giang Phong nói một tiếng tạm biệt, liền đi về phía trước mấy chục mét, sau đó lên xe rồi rời đi.

Tiểu Lý vẫn luôn không nói gì đưa mắt nhìn Giang Phong lái xe rời đi, sau đó mới mở miệng nói: "Anh Trần, vận may của anh sắp tới rồi, lại có người làm mối chủ động tới cửa giới thiệu đối tượng cho anh, xem ra không bao lâu nữa anh có thể thoát khỏi cảnh độc thân rồi."

Trần Chí Hải có chút choáng váng nói: "Tiểu Lý, nhưng đối tượng người ta giới thiệu là người mù sao!"

Tiểu Lý nói với vẻ xem thường: "Người mù thì sao chứ? Vừa rồi người làm mối đã nói rất rõ ràng, cô gái kia có thể tự gánh vác cuộc sống của mình, không cần người khác chiếu cố quá nhiều. Hơn nữa, thân phận của chúng ta là gì? Chỉ là người làm công việc cực khổ có rủi ro cao mà thôi, sợ rằng cho dù chúng ta có liều mạng thì tiền lương cũng chỉ có thể cao hơn người ta lúc mùa cao điểm mà thôi. Mà mùa ế hàng thì tiền công còn kém xa người ta, em muốn tìm đối tượng như này còn không được đây này!"

Trần Chí Hải nghe vậy thì trong lòng lập tức thông suốt, "Tiểu Lý, cậu nói đúng, người ta ngoại trừ việc không nhìn thấy ra, điều kiện các mặt đều tốt hơn tôi nhiều. Người ta có nhìn trúng tôi hay không là một chuyện, tôi còn ở chỗ này xoắn xuýt xem có nên cưới người ta hay không, thật sự là quá khôi hài."

Tiểu Lý phủi mông một cái rồi đứng lên, cười nói: "Anh Trần, chuẩn bị làm việc thôi, hôm nay cố làm xong việc sớm chút, ngày mai anh tranh thủ thời gian liên hệ với Giang ông mai đi, nhanh chóng giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của mình. Nếu không, hơn ba mươi tuổi mà vẫn là xử nam, nói ra thật đúng là khó nghe!"

Trần Chí Hải đứng lên cười mắng: "Tiểu tử thối này, còn chế giễu anh đây sao, nếu như không phải cậu dùng tiền đi tìm những người phụ nữ kia để giải quyết nhu cầu sinh lý thì có thể hơn tôi được chỗ nào?"

"Hắc hắc, cho dù em không dùng tiền tìm phụ nữ thì em cũng đã từng ăn mặn, chỉ bằng điểm này thôi đã mạnh hơn anh rồi!"

"Thôi đi, chẳng phải là bị nữ Hải Vương phá sao, có gì mà đắc ý."

"Anh Trần, anh đây là đố kị..."

"Đố kị cái gì, tranh thủ thời gian đi làm việc, lát nữa đến lượt cậu treo ở bên ngoài."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận