Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 277: Trong Phạm Vi Bốn Tỉnh Quế, Điền, Tấn, Liêu, Gặp Việc Khó Khăn Gì Cứ Gọi Điện Thoại Cho Tôi (2)

Một khách sạn bốn sao nào đó.

Khổng Nam Sơn chậm rãi mở to mắt, nhìn không gian tối đen như mực xung quanh, hắn không nhịn được đưa tay sờ sang bên một cái, cầm điện thoại lên nhìn giờ, phát hiện giờ đã hơn hai giờ chiều.

Giấc ngủ này thật đúng là ngủ say.

Có điều đây cũng là bình thường, chủ yếu là hai ngày hai đêm nay, hắn thực sự quá mệt mỏi!

Nhớ tới trải nghiệm hai ngày hai đêm vừa qua, Khổng Nam Sơn vừa hưng phấn lại vừa hơi sợ hãi, dù sao thì sức chiến đấu của vị phú bà Tô tổng này thật đúng là không yếu, cho dù hắn có tiền vốn được trời ưu ái thì cũng chỉ miễn cưỡng đủ khả năng ứng phó mà thôi.

Mà đây mới chỉ là hai ngày đầu tiên, nếu như sức chiến đấu của Tô tổng vẫn luôn tràn trề như hai ngày này, chỉ sợ hắn kiên trì không tới một tuần lễ nữa hắn sẽ phải dựa vào kỷ tử ngâm nước mà sống mất.

Đương nhiên, hắn cũng không phải lần đầu, cũng có thể nhìn ra hai ngày hai đêm này, Tô tổng cũng có chút không chịu được, tối hôm qua lúc chiến đấu tới bốn giờ sáng, cô cũng không nhịn được mà cầu xin tha thứ!

Nghĩ tới đây, Khổng Nam Sơn vẫn có chút tự hào, có thể khiêu chiến với Tô tổng đã chịu trống trải mấy năm ở phương diện này, đây thật đúng là không phải việc người bình thường có khả năng làm được.

Có điều, tự hào được một lát, tâm tình Khổng Nam Sơn lại trở nên nặng nề.

Bởi vì tối hôm qua hắn và Tô tổng đều hơn bốn giờ sáng mới ngủ, đến hắn còn mệt tới mức ngủ tới tận giờ mới tỉnh, mà Tô tổng người ta không biết đã dậy từ lúc nào rồi, điều này chứng minh năng lực khôi phục của người ta còn mạnh hơn so với hắn.

Áp lực vẫn có chút lớn!

Có điều bây giờ hắn còn trẻ, dù ngủ một giấc tới tận giờ cũng tương đối nặng, nhưng hiệu quả thì vẫn có, ít nhất giờ hắn đã cảm thấy thể lực của mình hoàn toàn được khôi phục lại, có thể tiếp đón khiêu chiến của Tô tổng bất cứ lúc nào.

Khổng Nam Sơn rời giường, kéo màn cửa dày hai tầng ra, ánh mắt trời chiếu vào, xua tan toàn bộ bóng tối.

Tiếp theo, hắn đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, lại thuận tiện tắm rửa sạch sẽ một lần.

Giải quyết xong thì đã là 2 giờ 43 phút chiều.

Khổng Nam Sơn cầm điện thoại lên nhắn wechat cho Tô tổng: “Em yêu, đang ở đâu đó?”

Tô tổng nhắn lại: “Em đang xử lý chút chuyện nhỏ, lát nữa sẽ quay lại cùng anh ăn cơm.”

Khổng Nam Sơn: “Ừm, không cần phải vội, anh đang nằm trên giường nghịch điện thoại một chút, em cứ xử lý xong việc đi, sau đó lại đây với anh.”

Tô tổng: “Được rồi, trước hết để em cho người chuẩn bị đồ ăn, hai mươi phút sau sẽ tới cùng anh ăn cơm.”

Khổng Nam Sơn: “Ừm, được.”

Nói chuyện với Tô tổng xong, Khổng Nam Sơn đi tới đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh tượng nô nức phồn hoa phía dưới, trong lòng sinh ra một suy nghĩ mãnh liệt, đó chính là cố gắng để người thân có thể thoát khỏi nông thôn, trải nghiệm cuộc sống ở thành phố lớn phồn hoa.

Mà muốn đạt được nguyện vọng này, nắm được Tô tổng chính là khâu quan trọng nhất.

Tiếp theo, hắn phải mãnh liệt hơn mới được!

...

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã tới thứ sáu.

Tỉnh thành Cán tỉnh.

Ở một tiểu khu nào đó.

Dưới sự thúc giục của Khang Bất Bình, Khang mẫu và vợ Khang Bất Bình bất đắc dĩ lên xe.

Khang mẫu ngồi ở hàng sau, vợ Khang Bất Bình ngồi ở ghế phụ.

Con trai Khang Bất Bình thì tạm thời giao cho mẹ vợ hỗ trợ chăm sóc.

Ba người đi chuyến này là tới tỉnh thành Quế tỉnh tìm Giang đại sư để hòa giải hôn nhân, hôm qua Khang Bất Bình đã thành công hẹn trước, hắn phải canh liên tục ba ngày mới có được tư cách này.

Từ tỉnh thành Cán tỉnh tới tỉnh thành Quế tỉnh, toàn bộ hành trình gần 200km.

Bởi vì hai vợ chồng thay phiên lái xe, hơn nữa còn chuẩn bị cả lương khô trên xe, cho nên không cần dừng xe ăn cơm nghỉ ngơi, ba người bắt đầu xuất phát từ tối, mãi tới khoảng tám giờ sáng ngày hôm sau mới chạy tới tỉnh thành Quế tỉnh.

Dừng xe ăn sáng xong, xe lại lăn bánh đi tới văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc, lúc này đã là khoảng chín giờ rưỡi.

Dù như vậy, ba người cũng coi như là tới sớm, cho nên lập tức được mời vào trong văn phòng hòa giải hôn nhân.

...

Giang Phong nhìn ba người đi vào, lúc vừa nhìn thấy ba người này, hắn liền có phán đoán sơ bộ, vấn đề hắn cần hòa giải lần này hẳn là vấn đề khiến cho vô số hiền triết vò đầu bứt tóc, vấn đề mẹ chồng nàng dâu.

“Xin chào anh Khang, trước tiên mọi người giới thiệu chút đi.”

“Xin chào Giang đại sư, đây là mẹ tôi, Hồ Kim Hoa, đây là vợ tôi, Lưu Liên.” Khang Bất Bình giới thiệu từng người.

“Xin chào Giang đại sư!”

“Chào cậu, Giang đại sư!”

“Ừm, xin chào mọi người!”

Hai bên bắt chuyện một hồi xong, Giang Phong liền dò hỏi: “Anh Khang, không biết vấn đề mọi người muốn hòa giải là vấn đề hôn nhân, hay là vấn đề mẹ chồng nàng dâu?”

Khang Bất Bình hơi liếc nhìn mẹ và vợ đang lờ nhau đi, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Giang đại sư, vấn đề chúng tôi cần hòa giải chính là vấn đề mẹ chồng nàng dâu.”

“Được, tôi đã hiểu!”

Giang Phong nhẹ gật đầu, sau đó nhìn mẹ chồng và nàng dâu ngồi ở hai bên, nói: “Trước khi tiến hành hòa giải, tôi cần phải biết vấn đề của mọi người ở đâu đã, cho nên cần mọi người kể lại rõ ràng mọi chuyện.

Vì để tránh việc cãi nhau, tôi nghĩ nên hỏi thăm từng người một, trước hết anh Khang hãy bắt đầu, có thể chứ?”

Khang Bất Bình gật đầu nói: “Được.”

Giang Phong ừ một tiếng: “Vậy liền làm phiền bác Hồ và cô Lưu ra ngoài đại sảnh chờ một lát rồi.”

Hồ Kim Hoa và Lưu Liên đáp lại một tiếng, sau đó trước sau đẩy cửa đi ra khỏi phòng hòa giải hôn nhân.



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận