Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 147: Bữa Tiệc Cao Cấp

Giữa trưa.

Giang Phong đi theo Uông Văn Kiệt tới một câu lạc bộ tư nhân cao cấp bí ẩn.

Theo như giới thiệu của Uông Văn Kiệt, thì câu lạc bộ này là do một người bạn của anh ta mở, chỉ có một vài người hội viên mới có tư cách dẫn thêm người khác vào, mà hắn chính là một trong số đó.

Trong câu lạc bộ không trang trí vàng son lộng lẫy, mà khắp nơi đều tràn ngập phong cách xưa cũ, nhưng vẫn có thể thấy được sự xa hoa trong chi tiết, phong cách nơi đây vô cùng cao nhã, dùng ngôn ngữ mạng nói thì là cực kỳ chất.

Người nghênh đón Uông Văn Kiệt và Giang Phong là một thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, vóc dáng có hơi thấp, chỉ khoảng 1m67, dáng người cũng chẳng thể nào so sánh được với Uông Văn Kiệt, huống chi là so với Giang Phong - người còn đẹp trai hơn cả Uông Văn Kiệt.

Kiểu tóc vô cùng đơn giản - đầu đinh, Giang Phong không có quá nhiều nghiên cứu về phương diện ăn mặc, hắn chỉ là cảm thấy thuận mắt, rất xứng với mình mà thôi.

"Anh Kiệt, anh tới Ung Thành lúc nào vậy, sao không nói trước cho mọi người biết, để anh em tổ chức một bữa tiệc cho anh!"

Thanh niên kia tươi cười ra đón, nói.

"Tới vào ngày hôm qua, bởi vì có chuyện quan trọng cần phải làm, cho nên mới không liên hệ với mọi người."

Uông Văn Kiệt nói tới đây liền giới thiệu:

"A Hào, để tôi giới thiệu một chút, vị này là Giang Phong - Giang đại sư, là cao thủ hàng đầu trong phương diện tính nhân duyên, đồng thời cũng là bà mai của tôi.

Giang đại sư, vị này là ông chủ của câu lạc bộ, tên là Sử Anh Hào, là con trai của người giàu nhất tỉnh Quảng Tây."

"Anh Kiệt cũng đừng có cười tôi, trước mắt anh, tôi hoàn toàn là một tên nghèo."

Sử Anh Hào khiêm nhường nói trước một câu như thế, sau đó mới dùng vẻ mặt tươi cười, chào Giang Phong:

"Xin chào Giang đại sư, hoan nghênh anh tới đây, mời vào bên trong!"

Giang Phong cũng cười, chào lại:

"Xin chào ông chủ Sử!"

Sau khi chào hỏi xong, bọn họ cùng nhau đi vào trong câu lạc bộ, Sử Anh Hào bảo người mang trà thượng hạng lên, sau đó tò mò hỏi:

"Anh Kiệt, anh giới thiệu rằng Giang đại sư là bà mai của anh, không biết việc này là như thế nào?"

Uông Văn Kiệt có tâm muốn giúp Giang Phong mở rộng sự nghiệp, cho nên không hề giấu diếm, nói:

"A Hào, tôi không lừa cậu. Mấy ngày trước, tôi thật sự đã tự mình tới nhà mời anh ấy làm mai cho tôi, lần này tôi tới Ung Thành cũng là vì tham gia buổi ra mắt do Giang đại sư sắp xếp."

Sử Anh Hào nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm:

"Anh Kiệt, anh không nói đùa với người anh em này của anh đó chứ?"

Uông Văn Kiệt nói:

"Tôi sao có thể lấy chuyện này ra đùa được chứ, tôi biết cậu nghĩ rằng với thân phận của chúng ta, muốn tìm người phụ nữ xinh đẹp tới mức nào mà chẳng được, làm gì tới mức phải tham gia ra mắt."

Sử Anh Hào nghe xong thì gật đầu liên tục, ý của cậu ta chính là như thế.

Uông Văn Kiệt cười, nói:

"Nếu như tôi chỉ muốn tìm bạn gái, thì đúng là có thể nắm được một bó lớn, muốn dạng phụ nữ xinh đẹp tới như thế nào đều được. Nhưng mà, người tôi muốn tìm không phải là bạn gái, mà là một người vợ có thể ở cùng tôi một đời, chuyện này chẳng còn là chuyện mà dùng tiền là có thể tìm được nữa rồi!"

Sử Anh Hào hoàn toàn đồng tình với việc này, nếu không phải việc tìm được một người bạn đời có thể cùng mình trải qua cả cuộc đời quá khó, thì cậu cũng không đến mức đã 30 tuổi rồi còn chưa kết hôn.

Uông Văn Kiệt tiếp tục nói:

"Còn Giang đại sư, chuyện mà anh ta am hiểu nhất chính là tính nhân duyên, mời anh ấy làm mối chắc chắn cậu sẽ tìm được người thích hợp với mình nhất, tôi đã tự mình trải nghiệm chuyện này rồi."

Sử Anh Hào nghe xong liền kinh ngạc, hỏi:

"Anh Kiệt, ý của anh là, anh đã tìm được chị dâu rồi hả?"

Uông Văn Kiệt mỉm cười, gật đầu, nói:

"Chuyện này là nhờ Giang đại sư sắp xếp mà được, mặc dù hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy, nhưng mà trong lòng tôi lại dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ, tôi không biết phải biểu đạt loại cảm giác đó như thế nào, giống như cô ấy vốn dĩ nên là vợ của tôi vậy!"

Giang Phong cười, nói tiếp:

"Đây chính là duyên phận!"

Uông Văn Kiệt đồng tình, nói:

"Đúng thế, cái này chắc chắn là duyên phận trong truyền thuyết!"

Nhờ sự thổi phồng của Uông Văn Kiệt, mà mức độ coi trọng Giang Phong của Sử Anh Hào cuối cùng cũng tăng lên mấy bậc, cậu ta nhìn Giang Phong, dùng vẻ mặt thành thật, nói:

"Giang đại sư, hiện tại tôi đang cực kỳ mơ hồ về chuyện hôn nhân, về sau anh có thể chỉ điểm cho thôi một chút được không!"

Giang Phong cười, nói:

"Chỉ điểm thì tôi không dám nhận, nhưng mà đối với chuyện tính nhân duyên này thì tôi sẽ không khiêm tốn, chỉ cần ông chủ Sử tin tưởng tôi, tôi chắc chắn sẽ biết gì nói đó."

Sử Anh Hào gật đầu, nói:

"Người có thể khiến cho anh Kiệt sùng bái như thế đương nhiên là tôi sẽ tin rồi."

Lúc này, nữ phục vụ xinh đẹp bưng trà lên.

Ngay sau đó, giống như là được hẹn trước vậy, những vị khách khác lần lượt tới trình diện, tất cả đều là những người bạn có quan hệ không tệ với Uông Văn Kiệt ở tỉnh Quảng Tây. Tổng cộng có 5 người, 3 nam, 2 nữ, mỗi người đều có thân phận không bình thường, không phải là phú nhị đại đứng đầu cả tỉnh, thì cũng là con ông cháu cha có năng lực kinh người.

Uông Văn Kiệt thấy mọi người tới đông đủ thì cao giọng, nói:

"Mọi người, tôi giới thiệu với mọi người một chút, vị đang đứng ở bên cạnh tôi chính là Giang Phong - Giang đại sư, là bà mai của tôi, có tài nghệ cực cao ở phương diện tính nhân duyên, trong nước không có người nào có thể vượt qua được anh ta cả, là một vị đại sư thật sự có bản lĩnh."

Anh ta vừa nói xong, mọi người lập tức xôn xao.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận