Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 157: Ở Đời Mười Việc Thì Hết Chín Việc Không Như Ý

Lúc rời khỏi nhà ông Nghiêm thì đã khoảng bảy giờ rưỡi tối.

Bởi vì uống rượu nên Giang Phong không lái xe. Hắn đi bộ đến nhà chú của mình, lúc đi được nửa đường còn không quên mua một giỏ trái cây to.

Mười lăm phút sau, Giang Phong bưng trái cây đến nhà chú.

Người mở cửa là thím, nhìn thấy Giang Phong, bà ấy ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Phong, con đến huyện thành lúc nào vậy? Sao không đến nhà ăn cơm?”

“Thím nhỏ!” Giang Phong cười chào hỏi, “Chiều nay cháu mới đến huyện, bởi vì vội đi gặp một khách hàng quan trọng nên không chào hỏi trước với thím.”

Sau khi vào cửa, chào hỏi với chú nhỏ đang xem tin tức trong phòng khách, Giang Phong mới hỏi: “Bà nội đâu rồi? Bà ra ngoài đi dạo chưa về sao?”

Thím nhỏ đáp: “Chưa về, bình thường phải hơn tám giờ bà ấy mới về.”

Chú nhỏ hỏi: “Tiểu Phong, lúc trước không phải cháu đang bận sắp xếp xem mắt cho khách hàng lớn ở tỉnh sao? Sao lại quay về huyện gặp khách hàng rồi?”

“Khách hàng lớn kia đã giải quyết xong rồi, cháu lại đi kiếm thêm vài khách hàng lớn khác. Hôm nay cháu về lại huyện để làm mối cho một trong những khách hàng lớn.”

Nói xong, Giang Phong đột nhiên chuyển chủ đề nói: “Chú nhỏ, công việc của chú gần đây thế nào?”

Chú nhỏ thở dài nói: “Vẫn như cũ thôi, cứ như vậy sống qua ngày rồi chờ về hưu thôi.”

Chú nhỏ làm việc ở Cục Tài chính, tục ngữ có câu: “Binh lính không muốn làm tướng thì không phải là binh lính tốt”; khi còn trẻ, ông ấy tràn đầy năng lượng, cố gắng hết sức để trở thành một thành viên trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo.

Đáng tiếc chú nhỏ sinh ra trong một gia đình nghèo khó, tuy năng lực làm việc tốt nhưng EQ không đủ cao, lại không gặp được Bá Nhạc có thể thưởng thức tài năng của ông ấy, thế là mãi vẫn không có cơ hội thăng chức.

Thấm thoắt đã hơn hai mươi năm trôi qua, chàng trai trẻ khí phách hiên ngang lúc đầu đã biến thành một ông chú ngoài bốn mươi, nhiệt huyết đã sớm đã lụi tàn. Chú nhỏ của hôm nay đã không còn hoài bão, chỉ muốn mau chóng về hưu!

Giang Phong ngẫm một hồi rồi nhắc nhở: “Chú nhỏ, mấy nay chú làm việc hăng hái lên một chút, sau này nếu có cơ hội, cháu sẽ nhắc tới chú trước mặt ông Nghiêm, có tác dụng hay không thì cháu không biết.”

Chú nhỏ ngạc nhiên nói: “Tiểu Phong, cháu biết ông Nghiêm sao?”

Giang Phong cười nói: “Tối nay cháu mới uống rượu với ông Nghiêm tại nhà ông ấy. Hai ngày nữa sẽ sắp xếp xem mắt cho con gái ông ấy, nếu mối hôn sự này thành công, cháu sẽ tìm cơ hội thích hợp nhắc tới chú trước mặt ông Nghiêm.”

Chú nhỏ nghe xong thì sững sờ, ông ấy biết cháu trai mình làm mối rất giỏi nhưng không ngờ lại giỏi đến mức này, có thể sắp xếp xem mắt cho con gái của một quan chức cấp cao trong huyện, điều này thật khó tin.

Lúc này thím nhỏ vừa mới bưng nho đã được rửa sạch lên, bà ấy cũng rất ngạc nhiên khi nghe thấy Giang Phong nói như vậy.

“Tiểu Phong, chú phục sát đất tài làm mai của cháu.”

Chú nhỏ cảm thán nói, trong lòng cũng trở nên xúc động. Tuy mấy năm nay ông ấy đã không còn ý muốn trèo lên vị trí cao nữa, nhưng làm việc cho nhà nước, ai lại không muốn chức vị bản thân cao hơn chứ?”

Bây giờ cháu trai đã có tư cách ăn uống ở nhà ông Nghiêm, tuy chuyện này là do làm mai nhưng đó cũng không phải là chuyện mà bất kỳ người mai mối nào cũng có thể làm được.

Với địa vị như ông Nghiêm thì việc cất nhắc một nhân viên nhỏ như ông ấy là chuyện rất dễ dàng.

Giang Phong mặc dù có chút tự tin, nhưng hắn vẫn chưa nói hết câu: “Trong lòng chú có tính toán là được, cháu chẳng qua là tìm cơ hội nhắc tới chú chứ không bảo đảm sẽ thành công.”

“Chú hiểu, có thể thành công thì tốt, không thành công cũng không sao.”

Giang Phong gật đầu, sau đó hai chú cháu lại bàn về chuyện xây nhà ở quê.

Vì hai cha con Vi Thiên Đức làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, người dưới quyền cũng không lười biếng nên tiến độ xây nhà rất nhanh, đã đến lúc mua vật liệu xây dựng đợt hai rồi!

Sau khi thống nhất ngày mai cùng nhau đi chợ vật liệu xây dựng, bà nội cũng đi dạo về, cụ già nhìn thấy cháu trai ngoan Giang Phong đến thì rất vui mừng. Bà vội kéo Giang Phong qua hỏi đủ thứ chuyện, trò chuyện đến hơn chín giờ mới tắm rửa ngủ nghỉ.

...

Buổi sáng.

Chợ vật liệu xây dựng.

Sau khi Vương Giai niềm nở tiễn khách rời đi, nụ cười trên mặt hắn biến mất. Hắn lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa, ngồi ở cửa tiệm phì phò hút thuốc.

Hắn sinh ra ở nông thôn, năm nay mới ba mươi mốt tuổi, có nhà có xe, tài sản cũng đã hơn một triệu, đây được coi như xuất sắc trong mắt bạn bè đồng trang lứa rồi.

Đáng tiếc, thành công trong sự nghiệp không thể che đậy sự thất bại trong tình cảm của hắn.

Nhớ đến năm đó, hắn cũng là một hotboy trong lớp, hắn còn hẹn hò với một bạn học tên Hầu Lan Hinh, khiến bao người phải tròn mắt ngưỡng mộ.

Nhưng quá khó để tình yêu học đường có thể kết quả ngọt.

Ba của Hầu Lan Hinh là giáo viên tiểu học, mẹ chạy xe đưa rước khách cũng có thể kiếm được không ít tiền. Còn ba mẹ Vương Giai là nông dân chính hiệu, họ chỉ ở nhà làm nông.

Sau khi cả hai tốt nghiệp đại học, cô thi vào một đơn vị hành chính trên trấn theo sắp xếp của ba mẹ, sau đó vào làm việc trong một cơ quan chính phủ.

Khi đó Vương Giai cũng cùng đi thi với cô, nếu thi đậu thì mọi người đều vui mừng, đáng tiếc hắn thi trượt, Hầu mẫu cũng xem thường hắn, hắn chỉ đành đến tỉnh làm thêm rồi bắt đầu yêu xa với bạn gái.

Ai từng trải qua sẽ biết yêu xa khó khăn thế nào.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận