Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1034: Không Có Điểm Mấu Chốt Chính Là Ranh Giới Cuối Cùng

Tại ký túc xá dành cho công nhân viên nào đó tại tỉnh Hồ Nam, Tô Tĩnh vừa tan ca trở về đã nằm xuống ngủ, nàng thật sự quá mệt mỏi!

Tô Tĩnh năm nay 24 tuổi, làm việc tại một trung tâm mát xa, nói dễ nghe một chút là nhân viên mát xa, nói khó nghe chút chính là người rửa chân. Bởi vì cô trẻ tuổi, tướng mạo cũng không tệ, cộng với kỹ thuật vượt qua thử thách, thái độ phục vụ tốt, cho nên khách hàng quen của nàng là nhiều nhất, là nhân viên mát mát xa có kỹ thuật số một.

Là nhân viên mát xa có kỹ thuật số một, mặc dù thu nhập của Tô Tĩnh hơn nhân viên văn phòng bình thường, nhưng thân là một người rửa chân, nỗi chua xót trong lòng nàng thật sự là một lời khó nói hết.

Nàng mỗi ngày đều phải làm việc trong một căn phòng chung âm u ít nhất 12 giờ, liên hệ với các loại khách hàng khác nhau, trên đầu còn bị "Chụp" cái mũ ti tiện, thường xuyên bị người ta kỳ thị, cường độ công tác lớn, áp lực tâm lý cũng không nhỏ.

Hơn nữa, nghề mát xa là cái nghề dễ bị hiểu nhầm nhất bên trong thành thị. Khách hàng tới rửa chân chỉ có một số ít là tuân theo quy củ, phần lớn khách hàng đều sẽ động tay động chân đối với mấy người rửa chân như các nàng. Tô Tĩnh có không ít lần bị khách hàng chiếm tiện nghi.

Chuyện này dĩ nhiên không phải nàng nguyện ý, nhưng bầu không khí của cái nghề này chính là như vậy, nếu như ngươi vì chuyện này mà ầm ĩ với khách hàng thì ngươi tuyệt đối không thể làm việc dài trong cái nghề này.

Trước khi nàng nhận việc, ông chủ đã thông báo trước với nàng: "Làm cái nghề này mà muốn không bị khách hàng chấm mút là chuyện không thể nào, nhưng phải giữ vững một tiêu chuẩn, vượt qua cái tiêu chuẩn kia thì không được. Mặt khác, lúc phục vụ, ngàn vạn lần không thể tranh cãi với khách hàng, trừ khi là khách hàng khiêu chiến ranh giới cuối cùng của chúng ta. Nhưng mà chúng ta có điểm mấu chốt sao? Không có điểm mấu chốt chính là ranh giới cuối cùng."

Ngoại trừ việc bị khách hàng chấm mút ra, điều làm cho người mát xa chân khó mà chịu được nhất chính là gặp phải khách hàng có bệnh phù chân. Tô Tĩnh đã gặp phải khách hàng như này, đúng thật là cay con mắt!

Toàn bộ quá trình rửa chân có bao nhiêu gian nan chỉ có chính mình biết rõ.

Có một số người rửa chân không nổi dụ hoặc, cuối cùng lựa chọn tự mình đọa lạc.

Tô Tĩnh không muốn đọa lạc, nàng có quy hoạch đối với cuộc sống của mình. Nàng lựa chọn làm người rửa chân chỉ là biện pháp tạm thời, chờ sau khi tích lũy được đủ tiền vốn, nàng sẽ từ chức làm việc khác.

Dù sao, nếu như cứ mãi làm nghề rửa chân thì muốn gả cho người khác sẽ là chuyện không dễ dàng.

Trước khi tiến vào trong mộng đẹp, Tô Tĩnh nghĩ số tiền tiết kiệm của bản thân ở trong thẻ ngân hàng, không khỏi lộ ra một nụ cười. Dựa theo thu nhập bây giờ, cuối năm nàng sẽ có thể lựa chọn từ chức.

Đến lúc đó, nàng sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới cho bản thân.

Nàng thật sự rất chờ mong đến lúc đó.



Giữa trưa, tại phòng bao nào đó tại thành phố E, Chiết Giang, dưới sự sắp xếp của Giang Phong, hai nhà Triệu - Lại gặp mặt ở đây.

Cha mẹ hai nhà đều là người kinh doanh, đương nhiên là không thể tùy tiện đóng cửa được. Cho nên lần xem mắt này, hai nhà Triệu Lại đều do mẹ tới xem mắt cùng con.

Lúc Giang Phong giới thiệu về hai gia đình thì hai bên đều đang yên lặng đánh giá đối phương.

Hôm nay Triệu Lệ Phi vẫn là áo thun phối với quần soóc ngắn. Đôi chân vừa dài vừa đẹp kia chính là thứ khiến nàng tự tin nhất, đương nhiên là phải khoe ra ngoài rồi.

Mà hiệu quả thì không cần nhiều lời, từ lúc Lại Ích Dân nhìn thấy nàng, thỉnh thoảng lại liếc trộm đôi chân dài kia của nàng, hiệu quả hút mắt càng là không cần phải nói.

Tương tự, Lại Ích Dân cũng là một người không tệ, so về tướng mạo thì còn kém người làm mối là Giang Phong một chút, nhưng so sánh với những người khác thì hắn tuyệt đối là một soái ca.

Cộng với quan hệ công việc, cả người hắn lộ ra vẻ thành thục ổn trọng, trên mặt mang nụ cười khiến cho hắn vô cùng thân thiện, khiến Triệu Lệ Phi thấy cũng là âm thầm gật đầu.

Hai nhà môn đăng hộ đối, các mặt đều phù hợp, cuộc trò chuyện này thật sự đều là kinh hỉ. Cho dù là Triệu mẫu hay là Lại mẫu thì đều hứng thú nói chuyện tăng nhiều.

Lại Ích Dân và Triệu Lệ Phi thì càng không cần phải nói, trò chuyện cực kỳ ăn ý.

Tục ngữ nói "Rượu gặp tri kỷ ngàn chén ít, lời không hợp ý không hơn nửa câu", câu này quả thật không sai. Có một số người nói chuyện với nhau, trò chuyện một chút sẽ không có hứng thú nói chuyện tiếp nữa, bởi vì lúc nói chuyện đều cảm giác như đây không phải là chủ đề mà đối phương hứng thú, đương nhiên cũng không có bao nhiêu hứng thú để nói chuyện tiếp.

Nhưng có một số người, càng trò chuyện với nhau lại càng muốn nói tiếp, bởi vì nội dung cuộc trò chuyện là chủ đề mà hai bên cảm thấy hứng thú, cộng với quan điểm của hai bên đều nhất trí, hứng thú nói chuyện đương nhiên là sẽ tăng lên nhiều.

Bữa cơm này ăn mãi cho đến hơn hai giờ chiều mới kết thúc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận