Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 456: Tôi Có Thái Độ Như Thế Đấy, Anh Nhìn Không Quen Thì Có Thể Cút (2)

Thế là, Tiền mẫu thở dài, có chút tiếc hận trả lời: “Ông mối Giang, thật ngại quá, Tư Tư nhà tôi còn trẻ, nó có lẽ vẫn chưa chuẩn bị tư tưởng nói chuyện yêu đương.”

Giang Phong nhìn Tiền mẫu, nói: “Cô Tiền, cháu không nói gạt cô, đối tượng cháu giới thiệu cho con gái cô này thật ra là bạn học chung thời đại học của cháu, đồng thời cũng là bạn cùng phòng của cháu, cháu cực kỳ hiểu rõ về người ta, cậu ấy là người rất ưu tú, nếu như bỏ qua cơ hội này thì có chút đáng tiếc.”

Lời này vừa nói ra, hai mẹ con đều có chút kinh ngạc.

“Cái này...”

Tiền mẫu cũng không biết nên nói gì, nhìn con gái: “Tư Tư, con cảm thấy thế nào?”

Giang Phong không đợi Tiền Tư Tư trả lời, nhìn cô nhanh chóng nói: “Chị Tiền, tôi cảm thấy chị nên cho người ta một cơ hội đã, nếu như chị không muốn gặp trưởng bối bên kia, vậy tới giờ tan tầm, tôi có thể kéo người bạn học kia tới quán đồ nướng nhà mình hỗ trợ công việc.

Sau khi hai người ở chung một khoảng thời gian, nếu như chị cảm thấy cậu ấy được, vậy có thể tiếp tục phát triển. Còn nếu như cảm thấy cậu ấy thật sự không phù hợp với yêu cầu chọn bạn trăm năm của mình, vậy thì không liên quan gì nữa, coi như kết giao một người bạn mới, chị cảm thấy như vậy có được không?”

Tiền mẫu nghe vậy thì mắt sáng lên, liên tục gật đầu nói: “Cách này rất tốt, Tư Tư, con cảm thấy thế nào?”

Giang Phong đã nói tưới mức này, Tiền Tư Tư thật đúng là không tìm được lý do từ chối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Thấy Tiền Tư Tư cuối cùng cũng gật đầu, Giang Phong mới hài lòng cười nói: “Nếu chị Tiền đã đồng ý với cách này, vậy hẳn là không ngại nói cho tôi về chị một chút chứ?”

Tiền Tư Tư tự nhiên không ngại, căn bản là Giang Phong hỏi gì cô đáp nấy, Tiền mẫu ở bên cạnh thỉnh thoảng cũng bổ sung hai câu, khoảng chừng mười phút đồng hồ trôi qua, Giang Phong đã có được thông tin chi tiết về cô.

Đương nhiên, những thông tin này Giang Phong cũng đã có từ sớm.

Chờ nói chuyện đủ rồi, Giang Phong nhấp một ngụm trà, sau đó đứng dậy chào hai mẹ con: “Cô Tiền, chị Tiền, vậy cháu đi trước đây, buổi tối cháu sẽ đưa người bạn học kia tới hỗ trợ hai người.”

“Cảm ơn ông mối Giang, chỗ hoa quả này cậu cầm về ăn đi!”

“Cô Tiền, cô không cần khách sáo, cháu đi đây, hẹn buổi tối gặp lại mọi người!”

“Ừ, buổi tối gặp!”

...

Thủ đô.

Tại một quán cà phê trang trí lịch sự tao nhã, Tưởng Quý Đông đang ngồi đối diện một mỹ nữ tóc ngắn, mỹ nữ tóc ngắn này không phải ai khác, chính là đối tượng kết hôn của hắn, Mạnh Thu Nguyệt.

Lúc này, Mạnh Thu Nguyệt lạnh mặt hỏi: “Tưởng mập mạp, anh hẹn tôi ra đây là muốn nói cái gì với tôi? Có chuyện mau nói có rắm mau thả, bà đây lát nữa còn có việc đấy, không có thời gian ngồi đây lãng phí thời gian với anh đâu.”

Mở đầu như vậy, Tưởng Quý Đông nghe xong liền nhíu chặt mày, hắn nén giận, nói: “Mạnh Thu Nguyệt, cô có thái độ gì vậy?”

Mạnh Thu Nguyệt cả mí mắt cũng không thèm nhấc, lãnh đạm nói: “Tôi có thái độ như thế đấy, anh nhìn không quen thì có thể cút.”

Tưởng Quý Đông có thể xem như một trong số những đại thiếu nổi tiếng ở thủ đô, hắn có thể được coi là được nâng đỡ từ nhỏ cho đến lớn, kể cả một vài người có địa vị thân phận cao hơn cũng có thái độ ôn hòa khi tiếp xúc với hắn.

Từ trước đến nay, chưa từng có ai dùng thái độ ác liệt như vậy để nói chuyện với hắn.

Vừa nghĩ tới người này sắp trở thành người sẽ cùng hắn sống chung hết quãng đời còn lại, Tưởng Quý Đông không khỏi không rét mà run trong lòng.

Còn may, chuyến đi Quế tỉnh lần này quen biết được Giang đại sư, có lẽ còn có cơ hội để hắn thay đổi vận mệnh, bằng không, nếu lấy bà cô này về, hắn sợ rằng sẽ phải sống trong nước sôi lửa bỏng đến hết đời.

“Mạnh Thu Nguyệt, cô cảm thấy như này rất hay sao? Hôn nhân của tôi và cô là do người nhà hai bên định ra, nếu như có lựa chọn, người nào mẹ nó nguyện ý lấy cô chứ?” Tưởng Quý Đông thật sự không quen nhìn thái độ của đối phương, không nhịn được chọc một câu.

Mạnh Thu Nguyệt không hề có chút tự giác nữ tính nào, nghe vậy trực tiếp vỗ bàn nói lớn: “Chết tiệt, anh nói không nguyện ý lấy? Anh mẹ nó cho rằng tôi nguyện ý gả cho tên mập mạp chết bầm như anh sao?”

Huyết áp Tưởng Quý Đông tăng vọt, không nhịn được muốn tiếp tục chọc lại, nhưng nhớ tới mục đích hẹn đối phương lần này, hắn đành phải hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, trầm thấp nói: “Mạnh Thu Nguyệt, lần này tôi hẹn gặp cô là vì muốn giải quyết vấn đề giữa chúng ta, chứ không phải cãi nhau với cô.”

Mạnh Thu Nguyệt khinh thường: “Giải quyết cái cọng lông nhà anh, đây là chuyện ông già hai nhà quyết định, kể cả là đời cha chúng ta cũng không thể sửa đổi, chúng ta tính là cái gì chứ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận