Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 747: Tim Người Cũng Là Thịt Mọc Ra (2)

Thật lâu sau, ông Tô mới nhìn về phía bà Tô nói: "Độ cao tư tưởng của ông cụ không giống với chúng ta. Qua nhiều năm như vậy, mặc dù ông ấy chưa từng giúp đỡ chúng ta về mặt kinh tế và sức lao động, nhưng ông ấy để lại cho chúng ta tài sản tinh thần quý giá.

Chúng ta đều là người trưởng thành, vốn không nên trông cậy ba mẹ giúp đỡ mình, cho dù chúng ta phản đối ông cụ giúp đỡ học sinh nghèo khó mà làm nhà mình thành như vậy, cũng không thể vì thế mà căm hận ông ấy. A Trân, bà nói xem?"

"Ừ!" Bà Tô đáp lại một tiếng với giọng điệu không được tự nhiên.

Nếu không nhìn thấy lịch sử trò chuyện của bọn họ do con trai gửi tới, ông Tô dám nói ra mấy câu như vậy, chắc chắn sẽ bị bà Tô dỗi cho phải nghi ngờ cuộc đời, nhưng vừa xem xong lịch sử trò chuyện xúc động kia, cho dù có là người hà khắc mấy, bây giờ cũng không thể mở miệng nói ra được lời trách móc nào.

Dù sao tim người cũng từ thịt mọc ra.

Thấy thái độ của mẹ đã dịu xuống, Tô Đông Hà rèn sắt nhân lúc nóng nói: "Mẹ, ngày mai 56 người được trợ giúp sẽ tới thăm ông nội, trong đó còn có bạn học thời đại học của con. Tối nay, mẹ và ba cố gắng điều chỉnh tâm lý, tuyệt đối không thể oán trách ông nội ở trước mặt bạn học con và những người được trợ giúp kia, làm vậy sẽ mất mặt lắm."

Ông Tô gật đầu nói: "Con trai nói vậy cũng có lý, ba bảo đảm không để cho con mất mặt."

Bà Tô không nhịn được trợn mắt: "Tôi cũng đâu phải là chày gỗ." Oán trách ân nhân của bọn họ trước mặt những người được trợ giúp, trông bà có ngu như vậy sao?

Tô Đông Hà cười hì hì nói: "Mẹ, vậy sáng sớm mai, có phải mẹ nên đến bệnh viện thăm ông nội không?"

Ông Tô nghe vậy cũng nhìn về phía bà Tô với vẻ chờ mong. Trước đây, bà Tô chỉ đi thăm ông cụ một lần trong khi cấp cứu. Sau khi ông cụ tỉnh lại, bà chưa từng qua bệnh viện nữa.

"Ừ!" Bà Tô tiếc chữ như vàng đáp một tiếng.

...

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ba người nhà họ Tô ăn sáng xong, lại tới bệnh viện thăm ông cụ Tô.

Trong phòng bệnh, ông cụ Tô vừa được nhân viên điều dưỡng chiếu cố cho ăn sáng xong, thấy con trai, con dâu và cháu trai cùng đến, vẻ mặt hơi kích động, mà trong lúc kích động, đồng thời sâu trong đáy mắt còn có chút áy náy.

Mấy năm nay, ông quả thật thiếu sót với người nhà quá nhiều.

Bởi vì ông bất chấp tất cả giúp đỡ học sinh nghèo khó, không chỉ làm vợ ông tức chết, ngay cả con trai con dâu cũng xem ông như người lạ, ông cũng biết hành vi giúp đỡ học sinh nghèo của ông rõ ràng đã vượt qua năng lực của bản thân, không đáng đề xướng, thật ra ông cũng không muốn làm thánh nhân, chỉ là ông không thể đứng nhìn những đứa trẻ ngoan ngoãn học giỏi kia phải bỏ học về nhà làm nông, ông cảm thấy làm vậy là lãng phí nhân tài.

Vì vậy, ông không nhịn được hết lần này tới lần khác giơ tay giúp đỡ những học sinh nghèo khó đó.

Lần này trúng gió, làm ông cụ Tô cực kỳ hổ thẹn với người nhà. Lúc khỏe mạnh không giúp được con trai và con dâu chuyện gì, kết quả lúc tê liệt lại bắt con trai và con dâu bỏ tiền ra sức, cho dù da mặt ông có dày hơn nữa cũng không chịu được.

"Ông nội, ông có thấy đỡ hơn chút nào không?" Tô Đông Hà hỏi.

Ông cụ Tô khẽ gật đầu, miệng không nói rõ lắm: "Đỡ hơn nhiều rồi."

Ông và bà Tô cũng chào một tiếng, làm ông cụ Tô áy náy, đồng thời, trong lòng cũng được an ủi.

Bởi vì mấy năm qua, quan hệ giữa ông Tô bà Tô và ông cụ Tô không tốt, hai bên không có mấy đề tài nói chuyện, để tránh lúng túng, sau khi nói vài phút về chuyện thường ngày trong nhà, bà Tô đứng dậy nói: "Con đi hỏi bác sĩ xem ba có thể ăn gì, con về nhà nấu rồi mang tới."

Ông cụ Tô mấp máy môi muốn nói gì đó, cuối cùng lại nuốt xuống.

Chờ sau khi bà Tô rời đi, ông cụ Tô mới thở dài, vẻ mặt buồn bã nói: "Ba có lỗi với các con. Qua nhiều năm như vậy, ba không thể làm tròn trách nhiệm của người làm ba và người làm ông nội."

Ông Tô nghĩ đến mẹ bị ba làm cho tức chết, buồn bã nói: "Mọi chuyện đều đã qua, còn nhắc tới làm gì nữa?"

Ông cụ Tô im lặng một lát, căn dặn: "Chờ ba ra viện, con giúp ba thuê một căn nhà rẻ tiền, lại mời một nhân viên điều dưỡng ít tiền thôi. Tiền hưu của ba tiêu tiết kiệm một chút, chắc là đủ, như vậy cũng không tăng thêm rắc rối cho các con."

Tô Đông Hà nói tiếp: "Ông nội, ông không cần suy nghĩ về chuyện sau này, cố gắng giữ sức khỏe mới là quan trọng nhất."

Ông Tô nhớ tới lịch sử trò chuyện xem được tối hôm qua, phụ họa: "Đông Hà nói không sai, ba không cần lo về chuyện sau này, bọn con sẽ thu xếp cho ba. Ba nghe theo bác sĩ, dưỡng sức mới là quan trọng nhất."

Ông cụ Tô khẽ gật đầu. Từ sau khi ông tỉnh táo lại, trong lòng đã tính toán kỹ, bất kể thế nào cũng không làm phiền con trai con dâu tới chăm sóc ông, ông cũng không có tự tin tiếp nhận điều đó.

Tiếp theo, ba ông cháu tùy ý nói chuyện phiếm mười mấy phút, sau đó ông Tô và Tô Đông Hà mới rời khỏi bệnh viện.

Ông cụ Tô có nhân viên điều dưỡng chăm sóc, bọn họ không cần phải canh ở bệnh viện, chủ yếu nhất là mấy năm nay ít qua lại, bây giờ ngồi cùng một chỗ không biết nói chuyện gì, ở lại lâu khó tránh khỏi lúng túng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận