Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 136: Trận Chiến Mở Màn Thắng Lợi (2)

Trong lúc nghe Tiêu Quân nói chuyện, Giang Phong thỉnh thoảng cũng chen vào hỏi han một vài câu.

Mãi tới gần mười hai giờ trưa, Giang Phong mới nắm rõ được bảy tám phần về thông tin của Tiêu Mẫn.

“Giang đại sư, những cái vừa rồi chính là tư liệu của Tiểu Mẫn nhà chúng tôi, đại sư xem còn cái gì muốn hỏi không?”

“Tạm thời cũng không có gì cả, tiếp đó nếu cháu có cái gì cần hiểu rõ hơn thì sẽ gọi điện lại cho chú Tiêu sau!”

...

Trong lúc Giang Phong đang vội vàng vì vị khách hàng lớn Uông tổng đáp cầu dắt mối, anh chị trong nhà Giang Phi, Giang Tuyết đã ngựa không ngừng vó tác hợp giúp những vị khách khác.

Khách của hai người đều là do Giang Phong đón tiếp trước đó.

Trong đó, người Giang Phi tiếp nhận chỉ là một khách hàng bình thường, Giang Phong đều đã vạch ra đường đi nước bước chi tiết, Giang Phi chỉ cần làm theo chương trình ‘ba bước ra mắt’ kia, thì cơ bản là ok rồi!

Còn vị khách mà Giang Tuyết tiếp nhận thì lại hơi khó giải quyết, nhà gái chính là dì Bàng bán hoa quả, Bàng Xuân Yến, bản thân dì cũng có ý muốn đi xem mắt, nhưng con của dì thì lại khác.

Giang Tuyết sau khi biết rõ tình huống thì liền quyết định đi theo hướng mà Tiểu Phong đưa ra trước đó, chuẩn bị tìm cơ hội nói chuyện với con gái của dì Bàng một chút.

Mà chuyện này, nói chuyện qua điện thoại rất khó thuyết phục, nhất định phải gặp mặt trực tiếp mới được.

Cũng may, con gái dì Bàng không công tác ở tỉnh khác, mà là ở trong một thành phố tại huyện thành, cho nên đi gặp mặt một chuyến cũng không mất quá nhiều thời gian và tiền bạc.

Thế là, Giang Tuyết lấy được số điện thoại của con trai dì Bàng xong, liền lập tức ngồi lên xe đi tới nội thành.

Cô chuẩn bị đi thu thập con trai dì Bàng trước, dù sao chuyện mẹ gả đi như thế này, thái độ của con trai mới là mấu chốt, thái độ của con gái cũng không quá quan trọng.

Đây cũng là từ phong tục địa phương mà ra.

Ở huyện Bách Lương bên này, cha mẹ sau khi già đều là do con trai nuôi, sau khi con gái gả ra bên ngoài, chuyện dưỡng lão của cha mẹ cơ bản không liên quan gì tới con gái nữa.

...

Thành phố Ngọc Lâm.

Tại cửa ra vào một quán trà sữa ở quảng trường.

Giang Tuyết và Trần Tiểu Đông, mỗi người một cốc trà sữa, ngồi đối diện nhau.

Trần Tiểu Đông chính là con trai của dì Bàng, năm nay 23 tuổi, làm shipper giao đồ ăn ở thành phố.

Hắn hai ngày trước nhận được điện thoại của mẹ, nghe mẹ ấp a ấp úng nhắc đến chuyện muốn đi xem mắt, hắn lập tức bùng nổ, mãnh liệt phản đối.

Lúc đó mẹ hắn cũng không nói thêm gì, hắn còn tưởng rằng việc này sẽ cứ như vậy trôi qua, lại không ngờ hôm nay bỗng nhiên nhận được điện thoại của một người phụ nữ gọi tới, tự xưng là bà mối, muốn nói chuyện về mẹ hắn với hắn.

Nói thật, nếu đổi thành là một người đàn ông gọi điện thoại tới, Trần Tiểu Đông chắc chắn sẽ không nói lý.

Nhưng nếu là phụ nữ, nhất là phụ nữ nói chuyện ôn nhu dễ nghe, tính tình của hắn thế nào cũng không phát ra được, cuối cùng thần xui quỷ khiến thế nào lại đồng ý gặp mặt.

Lúc nhìn thấy bà mối Giang Tuyết, nói thật, Trần Tiểu Đông có chút khó tin nổi, vậy mà lại có cô gái trẻ đẹp như vậy đi làm bà mối.

“Tiểu Đông, để không lãng phí thời gian của cậu, tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề, mục đích tôi tới thành phố tìm cậu lần này, chắc hẳn cậu cũng đã biết, chính là vì chuyện của mẹ cậu, tôi muốn biết tại sao cậu lại phản đối mẹ mình đi xem mắt vậy? Có thể nói lý do cậu phản đối một chút được không?” Giang Tuyết ôn nhu hỏi.

Trần Tiểu Đông nhướng mày: “Chị Tuyết à, mẹ tôi cũng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, chị với tôi đều là người nông thôn, hẳn là hiểu rõ ở tuổi này còn muốn gả ra ngoài, nhất định sẽ bị người trong thôn lời qua tiếng lại, tôi cũng không muốn lúc về nhà lại bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.”

Giang Tuyết nhấp một ngụm trà sữa, nói: “Tiểu Đông, suy nghĩ này của cậu không đúng, bây giờ không phải là thời phong kiến, bất kể là nam hay nữ, tái hôn là chuyện rất bình thường. Hơn nữa, mẹ cậu mới hơn bốn mươi tuổi, đường đời vẫn còn rất dài, cậu nhẫn tâm để bà một mình lẻ loi hiu quạnh sống hết đời sao?”

Trần Tiểu Đông trầm mặc một chút, nói: “Bọn tôi không có cha, nếu như mẹ tôi tái giá mà nói, tôi và em gái đến cả nhà cũng sẽ không còn!”

Giang Tuyết thở dài, nói: “Tục ngữ nói có mẹ mới có nhà, tôi hiểu suy nghĩ của cậu, nhưng Tiểu Đông, cậu có nghĩ tới hay không, về sau cậu cũng sẽ cưới vợ sinh con, em gái cậu cũng sẽ lấy chồng.

Về sau cậu có vợ cùng mình chậm rãi già đi, nhưng mẹ cậu lại chỉ có thể một thân một mình sinh hoạt.

Đương nhiên, cậu cũng có thể nói sẽ đưa mẹ về cùng sinh sống, nhưng sự bầu bạn của con cái cũng không lấp đầy được sự trống rỗng trong lòng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao rất nhiều ông bà già bảy, tám chục tuổi rồi vẫn lựa chọn kết hôn với người khác.

Cho nên, Tiểu Đông, cậu không thể vì sợ ánh mắt của người trong thôn mà trực tiếp gạt bỏ hạnh phúc tuổi già của mẹ cậu được, mẹ cậu dưỡng dục hai anh em nhiều năm như vậy, bây giờ hai người đều đã trưởng thành đi làm, cũng nên suy nghĩ thật kỹ làm sao để báo hiếu cho mẹ mình, làm sao giúp bà có cuộc sống thật hạnh phúc!”

Nghe xong những lời này, Trần Tiểu Đông hơi chấn động, lúc trước hắn chỉ nghĩ đến mẹ tuổi này rồi còn gả ra ngoài thì quá mất mặt, hơn nữa, hắn cũng đã quen có mẹ ở bên cạnh, không dám tưởng tượng đến việc sau khi mẹ gả ra ngoài rồi, nhà bọn họ sẽ biến thành cái dạng gì.

Nhưng bây giờ nghe bà mối trẻ tuổi này thuyết phục, Trần Tiểu Đông đột nhiên cảm thấy mình cũng rất ích kỉ, chỉ lo cho cảm nghĩ của mình, lại không để tâm tới tình cảm của mẹ.

Trong lòng vật lộn kịch liệt một phen, xong Trần Tiểu Đông mới hỏi: “Chị Tuyết, người đàn ông kia là người nơi nào, làm gì?”

Giang Tuyết nghe vậy thì vui mừng trong lòng, biết rõ cửa ải này trước mắt đã qua rồi, lúc này mới nói rõ chi tiết hoàn cảnh nhà trai một lần, cuối cùng nói: “Tiểu Đông, mẹ cậu gả cho người đàn ông thiện lương lại có năng lực như vậy, có thể nói là hậu bối cũng có chỗ dựa, hơn nữa, cũng không phải mẹ cậu lấy chồng xong thì sẽ bỏ mặc anh em các cậu.

Mẹ cậu kể cả có lập một gia đình mới, thì các cậu vẫn là con ruột của bà, chờ sau này hai người kết hôn sinh con rồi, bà vẫn có thể giúp mọi người trong cháu.”

Trần Tiểu Đông hoàn toàn bị thuyết phục, “Chị Tuyết, tôi hiểu, cảm tạ chị trong lúc cấp bách còn đặc biệt dành thời gian tới tận thành phố để giải thích nhiều như vậy với tôi, chị thật sự cực kỳ xứng với chức danh bà mối này, chuyện mẹ tôi đi xem mắt, tôi đồng ý!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận