Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1021: Giày Có Vừa Chân Hay Không, Chỉ Có Bạn Mới Biết (2)

Giang Phong giới thiệu ngắn gọn: “Anh ấy đến từ tỉnh Quảng Tây, năm nay 30 tuổi, cao 1 mét 77, dáng người và ngoại hình ưa nhìn, là thợ lát gạch chính.

Cha anh ta mất sớm, mẹ cũng lâm bệnh qua đời khi anh ta học cấp 3, anh ta chưa học xong cấp 3 nên đã bỏ học để đi làm nuôi hai cô em gái tiếp tục đi học.

Anh ấy trưởng thành và ổn định, anh ấy siêng năng làm việc, hiện đang sở hữu một căn hộ trong quận, có một chiếc xe tay ga giá rẻ và có hàng chục nghìn tệ tiền gửi tiết kiệm.

Điều kiện kinh tế không tốt bằng chồng cũ thích bám lấy mẹ của cô trước đây, nhưng nếu ở bên anh ấy, cô có thể sống hạnh phúc. "

Lý Mai không nhịn được hỏi: "Giang đại sư, anh đã nói tình cảnh của tôi cho anh ta biết chưa? Anh ta nghe xong phản ứng thế nào? Anh ta có thể chấp nhận đứa nhỏ trong bụng tôi không?”

Giang Phong thành thật nói: "Tôi đã nói cho anh ta biết tình cảnh của cô, anh ta nghe xong có chút khó xử, đây cũng là thái độ bình thường của con người, hi vọng cô có thể hiểu."

Lý Mai thở dài và nói: "Tôi hiểu, nếu là tôi, tôi cũng sẽ không thể chấp nhận tất cả mọi thứ ngay lập tức được."

Giang Phong nói: "Nhưng mà trải qua mấy lần bị tôi thuyết phục, cảm giác khó xử của anh ta cũng đã tan biến, anh ta đồng ý cùng cô gặp mặt nói chuyện, chỉ cần cô thật sự thích hợp, vấn đề về đứa nhỏ sẽ không thành vấn đề."

Lý Mai nghe những lời này lại hỏi: "Anh ấy không có tâm lý chống đối, còn hai cô em gái của anh ấy thì sao? Thái độ của bọn họ đối với việc này thế nào?"

Cô phải hỏi cho rõ ràng, sau khi trải qua một cuộc hôn nhân đổ vỡ, cô đã hiểu hôn nhân không chỉ là chuyện của hai người mà là chuyện của hai gia đình.

Nếu không hòa thuận với gia đình nửa kia thì ngay cả mối quan hệ tốt đẹp nhất giữa vợ chồng cũng bị ảnh hưởng nên cô ấy càng phải cẩn trọng.

Giang Phong nói: “Chuyện này tôi vẫn chưa nói với hai cô em gái của anh ấy, nhưng cô Lý, cô yên tâm, chỉ cần hai người thấy vừa mắt nhau thì tôi sẽ phụ trách công tác tư tưởng của hai cô em gái anh ta, tuyệt đối sẽ không để chị em dâu các cô xảy ra bất cứ vấn đề gì.”

Lý Mai thở phào nhẹ nhõm trước sự đảm bảo của Giang đại sư, và nói: "Vậy thì tôi không có vấn đề gì nữa, không biết khi nào Giang đại sư mới sắp xếp cho chúng tôi gặp nhau?"

"Dự định là thứ bảy tuần sau gặp mặt, nếu đến phút chót có thay đổi gì, tôi sẽ thông báo sau."

“Giang đại sư, đã chọn địa điểm gặp mặt chưa?”

"Cô Lý, dù sao cô cũng là phụ nữ mang thai, nhất định không để cô mệt mỏi, cho nên địa điểm gặp mặt được ấn định ở thành phố của cô, lúc đó tôi sẽ cùng anh ấy đến đó."

“Cảm ơn Giang đại sư đã giúp đỡ, thế thì tôi sẽ chờ hai người đến đây.”

“Đừng khách sáo, trước mắt như vậy đi, có vấn đề gì sẽ liên lạc sau."

"Được thôi, tạm biệt Giang đại sư!”

“Ừm, tạm biệt!”



Trong một siêu thị lớn ở thành phố D, tỉnh Phúc Kiến, một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi tuổi dẫn một đứa trẻ hai ba tuổi đi về phía khu giải trí của siêu thị.

Cô gái xinh đẹp tên là Mộ Dung Nguyệt, đứa trẻ tên là Mộ Dung An, hai người là chị em ruột.

Trong lúc bước vào khu giải trí, Mộ Dung An chỉ vào "Xe bập bênh" cừu vui vẻ, kích động nói: "Chị, em muốn ngồi xe cừu vui vẻ, em muốn ngồi xe cừu vui vẻ.”

Mộ Dung Nguyệt cười tủm tỉm nói: "Được rồi được rồi, chúng ta ngồi xe cừu vui vẻ nhé, nhưng chúng ta phải mua xu trò chơi ở đây trước. "

Mộ Dung An vội vàng thúc giục, nói: "Vậy chị mau đi mua đi, mua thật nhiều xu trò chơi."

Mộ Dung Nguyệt cười cười, dẫn thằng bé đi tới máy bán xu tự động, quét mã QR mua mười xu trò chơi, sau đó đưa nó đi ngồi xe bập bênh cừu vui vẻ.

Chẳng mấy chốc, hai đồng xu trò chơi đã được bỏ vào, chiếc xe bập bênh khởi động, nó bắt đầu lắc lư nhịp nhàng theo điệu nhạc pop, Mộ Dung An ngồi trên đó và kêu lên, trông rất vui vẻ.

Mộ Dung Nguyệt đứng bên cạnh nhìn và cười tủm tỉm.

Số phận đôi khi là thứ thật kỳ diệu, Mộ Dung Nguyệt là con một từ khi sinh ra cho đến khi cô tốt nghiệp đại học, nhưng khi cô ra trường và bắt đầu đi làm, cha mẹ cô không lâu sau đã sinh cho cô một người em trai.

Loại kinh nghiệm sống này thực sự không phải là thứ mà người bình thường có thể có.

Thật ra bản thân Mộ Dung Nguyệt cũng không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì cô biết cha mẹ mình luôn muốn có con trai, nhưng hai người đều là công chức, trước khi quốc gia cho phép sinh con thứ hai, dù cho họ có muốn sinh cũng không sinh được, trừ khi họ không cần công việc này nữa.

Mãi cho đến mấy năm trước, khi đất nước ban hành chính sách sinh con thứ hai, cha mẹ cô cảm thấy tuổi tác của mình vẫn còn trẻ, vẫn có thể sinh con thứ hai nên lập tức hỏi ý kiến của cô.

Mộ Dung Nguyệt vốn muốn phản đối, dù sao mẹ cô lúc đó cũng đã ngoài bốn mươi, cô ấy cũng biết sự nguy hiểm khi phụ nữ lớn tuổi sinh con.

Tuy nhiên, sinh con thứ hai luôn là mong muốn của cha mẹ cô, vì cha mẹ cô đã lựa chọn tôn trọng ý kiến của cô, cô cũng không muốn khiến họ phải hối hận nên đã yêu cầu mẹ đến bệnh viện kiểm tra tỉ mỉ, cho đến khi xác định được mẹ thực sự khỏe mạnh thì mới đồng ý để bà ấy sinh đứa con thứ hai.

Chớp mắt đã ba bốn năm trôi qua, đứa em trai muộn màng của cô sắp bắt đầu đi học mẫu giáo, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận