Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 821: Đồ Ăn Còn Chưa Lên, Đã Định Chung Thân Rồi!

Thấy Giang Phong nói nghiêm túc, mặc dù Triệu Anh cảm thấy có chút khó tin, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng, dù sao người có tướng mạo không xinh đẹp như cô, lại ở dưới tầng thấp nhất của xã hội, nào có ai rảnh rỗi đến trêu đùa cô chứ?

Nghĩ tới đây, Triệu Anh liền giữ vững tinh thần, hỏi: "Giang ông mai, là ai nhờ anh tới mai mối vậy? Ngươi nói cho tôi một chút về tình huống của hắn đi!"

Giang Phong nhẹ gật đầu, rồi giới thiệu nói: "Hắn tên là Lý Tam Bàn, tên như ý nghĩa, hắn lớn lên thật sự rất mập, cao chỉ có 1m73, nhưng cân nặng lại hơn 125 cân."

Cân nặng này khiến cho sắc mặt của Triệu Anh hơi đổi, nhưng cô cũng không lộ ra vẻ ghét bỏ. Cô tự hiểu rõ mình, căn bản không có tư cách ghét bỏ người ta.

Lúc Giang Phong nói chuyện, vẫn luôn âm thầm quan sát sắc mặt của cô, thấy cô không có ghét bỏ thì mới tiếp tục giới thiệu: "Hắn năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp đại học bình thường, bởi vì di truyền gen mập mạp của cha mẹ, từ nhỏ đã lớn lên trong ánh mắt kỳ thị của người khác."

Nghe đến đó, trong lòng Triệu Anh đột nhiên dâng lên một tia đồng cảm. Cô từ nhỏ cũng lớn lên trong ánh mắt kỳ thị của người khác, dù sao cuộc sống tại cô nhi viện quá kham khổ, ăn không ngon, mặc không đủ ấm, lúc tiểu học còn bị không ít bạn học chế giễu.

Mà đối phương là một người mập, đi tới chỗ nào đều bị người ta chỉ trỏ, chắc chắn bị không ít người giễu cợt ngay trước mặt. Triệu Anh vô cùng hiểu rõ điểm này, cô từ nhỏ đến lớn đã bị người giễu cợt ở trước mặt vô số lần, đã nhiều đến mức đếm không nổi.

Bởi vậy, cô vô cùng hiểu cho hoàn cảnh của người mập như Lý Tam Bàn.

Nói đến đây, Giang Phong móc điện thoại di động ra, tìm kiếm ảnh chụp của Lý Tam Bàn đưa cho cô rồi nói: "Đây là ảnh sinh hoạt của hắn, chị Anh có thể nhìn một chút."

Triệu Anh theo bản năng đưa tay ra nhận điện thoại di động, nhưng mà tay đưa ra được một nửa lại lập tức đổi hướng, rút hai tấm khăn giấy từ trên bàn đặt ở trên tay, sau đó mới cầm lấy điện thoại di động.

Từ chi tiết nhỏ này cũng có thể thấy được trong lòng Triệu Anh có bao tự ti, dù sao lúc cô và Giang Phong đến Tam Phẩm Vương ăn mì đã rửa tay rồi.

Trong lúc Triệu Anh cẩn thận nhìn ảnh chụp của Lý Tam Bàn, đúng lúc đến số của bọn họ, Giang Phong liền đi bưng hai phần mì bò tới.

Chờ nhìn thấy mì, Triệu Anh mới phản ứng lại được, có chút đỏ mặt nói: "Giang ông mai, thật sự xin lỗi, còn làm phiền anh bưng mì giúp tôi."

Giang Phong khoát tay cười nói: "Chị Anh không cần phải khách sáo, chị đã nhìn ảnh chụp của anh Bàn rồi, tôi lại nói cho chị một chút về tình huống gia đình của hắn."

"Ừm!" Triệu Anh trả di động lại cho Giang Phong.

Giang Phong tiếp nhận điện thoại di động, nói: "Anh Bàn là con một, gia cảnh bình thường, trước mắt đang có một căn nhà ở đường XX, Tây Hương, ngoài ra cũng không có tài sản gì khác, tiền tiết kiệm trong nhà cũng không nhiều. Cha mẹ của hắn mặc dù đều có công việc, nhưng tiền công đều không phải là rất cao. Chi tiêu nhà bọn hắn mỗi tháng chủ yếu phân thành hai mục, một là trả tiền nhà, còn lại là tiền cơm nước. Bởi vì nhà bọn họ đều là người mập, cho nên ai nấy đều ăn khá nhiều, tiền ăn mỗi tháng của nhà bọn họ có thể so với tiền ăn của những gia đình mười người khác.”

Nói đến đây, Giang Phong ăn hai miếng mì rồi mới hỏi: "Thông tin cơ bản của hắn cũng chỉ có từng này, chị Anh còn có chuyện gì muốn hiểu rõ thì cứ hỏi tôi, tôi biết gì nói nấy."

Triệu Anh vừa lắng nghe vừa ăn mì bò cực kỳ ngon. Cô từ nhỏ đến lớn cực ít cực ít khi mua đồ ăn ở bên ngoài, cho dù là một bát mì rẻ nhất đều không nỡ bỏ tiền ra mua.

Chỉ có người thực sự nghèo mới hiểu được như thế nào là tiết kiệm.

Triệu Anh là một cô nhi, không có người thân không có thân thích, bạn bè chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nếu như thật sự có chuyện gì cũng không trông cậy được vào ai. Tiền lương của cô lại thấp, không cố gắng tiết kiệm thì làm sao mà tích lũy tiền được?

Cô nhi giống như cô, trong tay không có tiền, thật sự là không có một chút cảm giác an toàn nào.

Chính là bởi vì chưa từng nếm qua mì đắt như vậy, cho nên cô cảm thấy bát mì này là mỹ vị thế gian, ngon hơn đồ ăn nguội mà cô mang theo không biết gấp mấy trăm lần.

Nghe thấy câu hỏi của Giang Phong, Triệu Anh nuốt mì trong miệng xuống, nói: "Giang ông mai, anh nói hắn chọn trúng tôi, nhưng hắn có biết tình huống của tôi không?"

Giang Phong nói: "Biết, tôi đã nói với hắn tình huống của chị Anh rồi."

Triệu Anh có chút ngoài ý muốn mà nhìn Giang Phong, dường như cảm thấy kỳ quái. Hắn làm sao biết được tình huống của cô, nhưng mà cô cũng không hỏi, mà là nói: "Tôi là cô nhi hai bàn tay trắng, tướng mạo không đẹp, công việc không chỉ vất vả mà tiền công còn vô cùng thấp, hắn thật sự sẽ để ý đến tôi sao?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận