Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 365: Vậy Thật Là Trùng Hợp, Bạn Gái Tôi Cũng Họ Hoàng (3)

Lam Doanh Doanh mỉm cười nói: "Đúng vậy, năng lực làm mai mối của Giang đại sư đã sớm được bọn con công nhận. Không phải con đã nói với ba mẹ về đối tượng cậu ta giới thiệu cho Bạch Tử An sao? Bối cảnh gia đình của người ta cũng rất lợi hại đấy."

Lam phụ khẽ gật đầu, đánh giá cao: "Với năng lực giao tiếp của Giang đại sư này, chắc hẳn không bao nhiêu năm nữa, lại có thể xây dựng ra một mạng lưới quan hệ trên khắp cả nước, đúng là tiền đồ không thể đo đếm đấy!"

Lam mẫu và Lam Doanh Doanh nghe vậy, đều giật mình. Với thân phận của Lam phụ lại đưa ra đánh giá cao như vậy, có thể thấy được ông ta thật sự rất coi trọng tương lai của Giang đại sư này.

. . .

Trong khách sạn nào đó ở Thâm thị.

Sau khi Giang Phong cúp máy, lại thoải mái nằm trên giường xem tiểu thuyết, xem xong mười mấy chương trong trang đó, lại mở ra video trên app xem các chị gái chân dài.

Không thể không nói, xem tiểu thuyết và lướt video thật sự là cách tốt nhất để giết thời gian.

Trong nháy mắt, đã tới đêm khuya.

Bởi vì ngày mai còn có việc đặc biệt quan trọng phải làm, cho nên Giang Phong không thức đêm nữa, vội vàng tắt đèn đi ngủ.

. . .

Thứ ba, ngày mùng 4 tháng 4 năm 2023.

Sáu giờ sáng, Hoàng Nguyên Giáp (ba của nữ chính Hoàng Linh Vi) đúng giờ ra ngoài chạy bộ, đây là cách thức rèn luyện đơn giản nhất, ông ta đã kiên trì hơn mười năm.

Ông ta chạy chậm quanh khu chung cư đến bảy giờ, chạy tới đầu đầy mồ hôi, ông ta mới dừng lại, vừa nghỉ ngơi vừa đi chậm về nhà.

Về đến nhà, vợ ông ta đúng lúc ra ngoài rèn luyện.

Thời gian và cách thức rèn luyện của hai người này không giống nhau. Hoàng Nguyên Giáp sẽ ra ngoài chạy bộ vào đúng sáu giờ sáng mỗi ngày, cơ bản đều chạy một giờ là dừng, sau đó đi bộ về.

Còn cách rèn luyện của vợ ông ta là khiêu vũ quảng trường, thời gian bắt đầu từ bảy rưỡi, nhảy đến chín giờ mới dừng.

Cho nên, thời gian hai người vừa vặn tránh nhau.

Về đến nhà nghỉ ngơi mười phút, Hoàng Nguyên Giáp lại tắm và thay quần áo, sau đó cả người nhẹ nhàng khoan khoái đi tới nhà hàng XX uống trà sáng. Có thể nói nhà hàng này là nhà hàng được ông ta xác định. Ông ta ăn sáng ở nhà hàng này hai mươi năm, từ ông chủ tới nhân viên phục vụ, không có ai mà ông ta không quen biết.

Ban đầu, ông ta uống trà sáng, rất nhiều người nhìn thấy, còn quen được mấy người bạn.

Chẳng qua Hoàng Nguyên Giáp rất ít uống trà sáng với bạn. Ông ta thích vừa uống trà vừa xem báo, hưởng thụ cảm giác yên tĩnh, ung dung này.

Đương nhiên, theo điện thoại thông minh xuất hiện, bây giờ Hoàng Nguyên Giáp không mua báo xem nữa, mà vừa ngồi uống trà sáng vừa đọc tin tức trên điện thoại, hiệu quả giống như trước đây xem báo, hơn nữa nội dung phong phú đa dạng hơn.

Hôm nay, Hoàng Nguyên Giáp tiến vào nhà hàng như mọi khi, đánh tiếng với nhân viên phục vụ quen thuộc, lại tìm một chỗ ngồi xuống, lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

Chưa tới ba phút, trà và điểm tâm mà Hoàng Nguyên Giáp thích đã được đưa lên.

...

Lần này, Giang Phong tới Thâm thị, có hai mục đích chủ yếu:

Mục đích thứ nhất, làm mai con cháu cán bộ cao cấp cho Lam Doanh Doanh, chuyện này đã làm xong hôm qua.

Mục đích thứ hai là chủ động làm quen với ba vợ tương lai của hắn, tốt nhất là thành bạn vong niên, chờ sau khi bạn gái tốt nghiệp, tới tìm bạn vong niên này cầu hôn, chẳng phải độ khó sẽ giảm đi rất nhiều sao?

Cho nên, hắn canh thời gian, đi tới nhà hàng ba vợ sẽ tới vào mỗi sáng.

Tiến vào nhà hàng, Giang Phong gọi sủi cảo tôm, bánh bao thịt nướng sốt mật ong, cánh gà, sườn lợn và bánh trà đặc sắc, lại gọi thêm một bầu trà hoa cúc, sau đó trực tiếp đi tới bàn của ba vợ.

Lúc đi tới bàn của ba vợ, Giang Phong thấy ông ta đang tập trung tinh thần xem tin tức, không khỏi chào hỏi: "Chào ông anh, xin hỏi tôi có thể ngồi ở đây không?"

Hoàng Nguyên Giáp nhìn theo tiếng gọi, thấy người hỏi là một thanh niên đẹp trai trẻ tuổi, không khỏi mỉm cười nói: "Cậu nhóc à, bên cạnh không phải còn rất nhiều bàn trống sao? Sao cậu lại muốn chen chúc một bàn với lão già như tôi chứ?"

Giang Phong lập tức nịnh bợ: "Tôi thấy Thiên Đình của anh no đủ ấn đường rộng rãi, chính là tướng phú quý trời sinh, nên tôi muốn tiếp cận anh mong dính chút may mắn."

Hoàng Nguyên Giáp nghe vậy vui vẻ nói: "Cậu nhóc nhà cậu còn biết xem tướng à?"

Giang Phong khiêm tốn nói: "Biết sơ qua thôi."

Hoàng Nguyên Giáp giơ tay ra hiệu: "Cậu ngồi đi!"

"Cảm ơn anh!" Sau khi Chờ Giang Phong ngồi xuống, nhân viên phục vụ cũng đưa trà và bánh hắn gọi đến.

Giang Phong nếm thử một miếng dạ dày bò, sau đó thật lòng khen: “Đồ ăn sáng ngon vẫn phải là của tỉnh Việt. Dạ dày bò này lại dày, cắn một cái vừa mềm vừa ngon miệng, đúng là món ăn ngon hiếm có!"

Hoàng Nguyên Giáp hỏi: "Cậu em là người ở đâu?"

Giang Phong đáp: "Tôi là người tỉnh Quế, họ Giang, không biết anh họ gì?"

Hoàng Nguyên Giáp nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói: "Tôi họ Hoàng."

Giang Phong hỏi: "Là Đại Đỗ Hoàng, hay là Tam Hoành Vương?"

Hoàng Nguyên Giáp nói: "Đại Đỗ Hoàng."

Giang Phong kinh ngạc nói: "Vậy thật là trùng hợp đấy, bạn gái tôi cũng họ Hoàng."

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận