Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 757: Dương

Thâm thị.

Nhà họ Hoàng.

Người hai nhà Hoàng, Giang uống trà trong phòng khách.

Trà là trà Long Tĩnh cực phẩm được Hoàng phụ cất kỹ rất lâu, mặc dù trà này không quý hiếm bằng Mẫu Thụ Đại Hồng Bào, nhưng là hàng ngon người bình thường khó mua được, cũng không biết là chất lượng của bản thân lá trà thật sự tốt, hay trình độ xao trà cao siêu, hoặc do tác dụng tâm lý, dù sao uống trà này quả thật ngon hơn trà bình thường.

Đương nhiên, để ba vợ tương lai không đau lòng, Giang Phong vẫn phê bình một hồi, nhưng không phải là đánh giá lung tung, mà nói vài lời bình có chứng có cứ, chứng minh hắn biết hàng, không xuất hiện tình huống trâu nhai mẫu đơn.

Sau khi uống trà một lát, người hai nhà bắt đầu thương lượng chuyện cưới hỏi của Giang Phong và Hoàng Linh Vi.

Hai nhà đều thích cuộc hôn nhân này, quá trình thương lượng tất nhiên rất vui vẻ, cuối cùng xác định ngày cưới vào 18 tháng 2 sang năm, vào mùng 9 tháng giêng âm lịch.

Sau khi xác định ngày cưới, cả nhà Giang Phong mới tạm biệt rời đi.

. . .

Mấy ngày tiếp theo, bất kể nhà họ Giang hay nhà họ Hoàng đều chuẩn bị danh sách khách mời. Đây là một khâu vô cùng quan trọng trong đám cưới, chắc chắn phải sàng lọc nhiều lần, xác nhận không quên bất kỳ họ hàng bạn bè nào.

Rất nhiều người đám cưới mắc sai sót trong khâu này, bỏ sót một số họ hàng bạn bè bình thường ít liên lạc, do đó quan hệ họ hàng bạn bè xuống dốc không phanh, thậm chí lại cũng không có cơ hội cứu vãn.

Dù sao, chuyện kết hôn quan trọng như vậy, anh còn không mời tôi, chắc chắn không xem tôi làm họ hàng, bạn bè.

Còn có rất nhiều người ngày mai tổ chức đám cưới, hôm nay mới chợt nhớ ra mình bỏ sót người bạn nào đó, mời người ta ngày hôm sau tới dự đám cưới, nhưng gặp phải tình huống này, người bạn đó cơ bản sẽ không tới.

Giang Phong tất nhiên không cho phép tình huống này xuất hiện. Ba người nhà họ Giang tốn mấy ngày sắp xếp danh sách, kiểm tra nhiều lần.

Họ hàng nhà mình thì dễ rồi, tìm hiểu nguồn gốc, kiểm tra một lượt họ hàng bên ông Giang bà Giang và bà nội bà ngoại, cơ bản đầy đủ hết, đi tính toán tới quan hệ thân thích xa hơn, có thể mời hay không mời.

Bạn học cũng dễ, cứ theo danh sách lớp để mời là được.

Kế tiếp là bạn thân và khách mời, bạn bè của Giang Phong cơ bản đều là khách kiêm bạn học, hắn thật ra không có kết giao bạn bè ngoài.

Sau đó chính là khách hàng, Giang Phong tính hết những đôi khách mình từng mai mối, chỉ có số ít mấy người ngoại lệ.

Nhiều lần xác nhận không bỏ sót, mới kết hợp với danh sách khách mời của nhà họ Hoàng, bắt đầu liên hệ với bên khách sạn.

Tổng cộng hai ba trăm bàn tiệc, cho dù là khách sạn năm sao cũng phải coi trọng.

Thu xếp chuyện khách sạn xong, lại phải bắt đầu làm thiếp cưới.

Mãi đến cuối tháng 10, Giang Phong mới đích thân đến nhà đưa thiếp mời cho những người khách quan trọng.

Trong lúc đó, Giang Tuyết cũng thuận tiện mở chi nhánh văn phòng môi giới hôn nhân Hạnh Phúc ở thành phố Kim Quý. Anh trai và chị dâu cũng dẫn theo bà nội, bà ngoại ra ngoài du lịch trở về.

Đảo mắt đã vào tháng 11.

Trưa hôm nay, Giang Phong đi tới tỉnh Tứ Xuyên, hắn đi chuyến này là muốn cho đưa thiệp mời cho sĩ quan huấn luyện Kiều Phượng Hoàng.

"Chị Bách Lý, chị Băng Băng, các người muốn ăn gì?" Giang Phong hỏi.

Lần này ra ngoài đưa thiệp mời, đường xá xa xôi, đương nhiên sẽ dẫn theo hai vệ sĩ kiêm tài xế.

Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng đồng thanh nói: "Chúng tôi sao cũng được, ông chủ muốn ăn gì thì chúng tôi ăn cái đó."

Giang Phong nghe vậy, mỉm cười nói: "Được rồi, tôi thấy các chị cũng sốt ruột muốn gặp huấn luyện viên Kiều, vậy chúng ta tùy tiện ăn tô mì, buổi tối lại ăn ngon sau!"

"Được."

. . .

Mười phút sau.

Tại quán mì nào đó, ba người Giang Phong một người gọi một bát mì Tứ Xuyên, mì Tứ Xuyên này sợi mì nhỏ lại trơn, thịt mềm dai thơm, hơi cay lại có chút chua, Giang Phong ăn cứ khen mãi.

Trong lúc Giang Phong đang vùi đầu ăn mì, một người đàn ông trung niên dẫn theo ba đứa trẻ đi vào quán mì. Trong quán mì bốn người đến người đi, Giang Phong sẽ không để tâm tới một người khách qua đường.

Nhưng người đàn ông trung niên và đứa trẻ nói chuyện tiếng địa phương, khiến cho hắn chú ý.

Không ngờ bốn người bọn họ là người ở huyện Bách Lương.

Ở tỉnh Tứ Xuyên xa xôi,

Có thể gặp được đồng hương, Giang Phong tất nhiên càng quan tâm hơn.

Người đàn ông trung niên gọi mì xong, ngồi xuống cùng đám trẻ. Cô bé lớn tuổi nhất hỏi: "Ba, mẹ không cần chúng ta sao?"

Người đàn ông trung niên khẽ quát một tiếng: "Con đừng nói linh tinh, sao mẹ con có thể không cần các con chứ?"

Cậu bé tầm tuổi đứng thứ hai kia nói: "Ba, ba đừng lừa bọn con nữa. Chị nói, mẹ thậm chí còn chẳng chịu gặp chúng ta, chắc chắn là không cần chúng ta nữa."

Người đàn ông trung niên nghe vậy, sắc mặt u ám, giải thích: "Không phải mẹ con không chịu gặp con, tại ba không liên lạc được với mẹ, cho nên mới không gặp được mẹ thôi."

"Ba, con rất nhớ mẹ. Bao giờ mẹ mới về chứ?" Cậu bé nhỏ tuổi nhất nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận