Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1214: Có Khả Năng Chúng Ta Đang Nói Đến Cùng Một Người Không? (2)

Một thị trấn nhỏ ở tỉnh Hồ Nam.

Từ khi con gái mang cháu gái về, năm nay nhà họ Lý vô cùng náo nhiệt, không còn vắng ngắt như mấy năm trước nữa.

Cha mẹ Lý tùy rằng biết con gái ly hôn, nhưng cũng không có ảnh hưởng tâm trạng của bọn họ đón năm mới, thậm chí càng khiến tâm trạng bọn họ tốt hơn, dù sao cuộc hôn nhân này của con gái là bọn họ mãnh liệt phản đối, bây giờ bọn họ ly hôn cũng không có cười trên sự đau khổ của người khác, nhưng cũng không có khả năng thay con gái khổ sở.

Dưới cái nhìn của bọn họ, con gái ly hôn không phải là chuyện xấu, đây là một loại giải thoát.

Điều duy nhất cảm thấy xấu hổ, là hàng xóm láng giềng biết con gái bọn họ là ly hôn trở về, khó tránh khỏi sec ở sau lưng chỉ chỏ.

Nhưng mà, đây đều là việc nhỏ.

Quan trọng nhất là con gái đã trở về nước, dù cho tái giá chắc chắn cũng sẽ không kết hôn với người nước ngoài nữa, đây mới là điều khiến cha mẹ Lý vui mừng nhất.

Dù sao, lúc trước con gái lấy chồng Nhật Bản ở xa, bọn hắn tương đương với mất đi đứa con gái này, bởi vì bọn họ không muốn đi Nhật Bản, mà con gái không biết nguyên nhân gì cũng không trở lại.

Nếu như mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, bọn họ thực sự sẽ không được gặp con gái mình vài lần lúc còn sống, nói mất đi đứa con gái này cũng không có chút nào khoa trương.

Nhưng bây giờ con gái trở về nước, vậy thì không giống nhau, chỉ cần là ở trong nước, mặc kệ gả tới chỗ nào, muốn gặp mặt vẫn là rất dễ.

Nếu như có thể gả ở địa phương, vậy thì càng là niềm vui bất ngờ rồi.

Năm nay không chỉ cha mẹ Lý có khoảng thời gian vô cùng thoải mái, mà Lý Thủy Tú cũng cảm nhận được không khí của tết sau vài năm nay, mấy năm nay cô đã rất cố gắng để hòa nhập với xã hội Nhật Bản, nhưng trước sau không có cách nào làm được, luôn có cỗ không nói rõ được cũng không tả rõ được sự ngăn cách.

Bây giờ một lần nữa trở về quê hương, cảm giác thoải mái khiến cô hiểu được rằng, tha hương nơi đất khách quê người chính là tha hương nơi đất khách quê người, không thể mang lại cảm giác thân thuộc như ở quê hương được.

Sau tết nguyên đán, Lý Thủy Tú liền vội vàng tìm trường mẫu giáo cho con gái, các cô nơi này dù sao chỉ là một thị trấn nhỏ, giáo viên trường mẫu giáo số lượng có hạn, không đạt được yêu cầu của cô.

Đừng tưởng rằng mẫu giáo không quan trọng, mẫu giáo tốt mới có thể đặt nền móng tốt cho đứa nhỏ, so với những đứa nhỏ bước ra từ nhà trẻ bình thường khác, tuyệt đối là thắng ở vạch xuất phát.

Đối với vấn đề này, cha mẹ Lý cũng đồng ý với suy nghĩ của con gái.

Nền giáo dục của nước ta đúng là phân cực, một số phụ huynh là không có chút nào coi trọng, đứa nhỏ có thể học thì học không thể học liền kéo ngược lại, phụ huynh sẽ không quản nhiều.

Có một số phụ huynh rất coi trọng, đồng hành cùng con suốt chặng đường từ mẫu giáo đến đại học, trong mắt những người phụ huynh này, việc giáo dục con cái là ưu tiên hàng đầu của gia đình, những chuyện khác cũng phải sắp xếp sau.

Lý Thủy Tú chính là người sau, con gái của cô mới bốn tuổi, mà đã biết được ba thứ tiếng, cô đương nhiên sẽ không để con gái mình học ở những trường mẫu giáo bình thường, sau đó mai một thiên phú của con bé.

Cuối cùng, sau khi thương lượng với cha mẹ, Lý Thủy Tú đưa con gái đến thủ phủ của tỉnh, ở tỉnh thành cô tìm được một trường mẫu giáo song ngữ với những giáo viên rất giỏi cho con gái.

Mặc dù số tiền có được sau khi ly hôn đủ để cô mua một căn nhà ở thành phố này, nhưng Lý Thủy Tú tạm thời cũng không có ý định mua nhà lúc này, mà là lựa chọn thuê một căn nhà ở khu dân cư gần trường mẫu giáo.

Cha mẹ Lý đương nhiên cũng đi theo, bọn họ ở quê kỳ thực cũng không có làm chuyện gì, tiền lương hưu của hai vợ chồng cũng để bọn họ sống rất thoải mái.

Bây giờ cháu gái đến thành phố đi họ, bọn họ đương nhiên phải đi theo tới giúp nấu cơm, đưa đón cùng với chăm sóc đứa nhỏ, như vậy năng lực đem con gái giải phóng ra ngoài.

Sau khi sắp xếp ổn định chỗ ở, mẹ Lý mới lên tiếng: "A Tú, đứa nhỏ giao cho mẹ với cha con là được rồi, con còn trẻ, chung quy phải tìm chút chuyện làm."

Lý Thủy Tú gật đầu nói: "Con biết, trước khi con trở về nước, đã có một kế hoạch hoàn chỉnh rồi, hiện tại vấn đề của Linh Nhi đã được giải quyết, con dự định mở một cửa hàng đồ ăn Nhật Bản ở thành phố, ba mẹ cảm thấy như thế nào?"



Cha mẹ Lý cũng không quá ngạc nhiên khi con gái muốn mở cửa hàng đồ ăn Nhật, dù sao con gái bọn họ cũng đã sống ở Nhật Bản mấy năm, học nấu đồ ăn Nhật cũng mấy năm rồi, mở cửa hàng đồ ăn Nhật là rất đúng đắn.

Tuy rằng bọn họ không thích thậm chí là chán ghét quốc gia này, nhưng bọn họ cũng không thể coi mọi thứ liên quan đến đất nước này đều là một đao cắt, nói như vậy căn bản là không thể sống được.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận