Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 215: Áo Gấm Về Làng

Một chiếc Audi đang chạy trên con đường cao tốc từ thành phố Thâm Quyến tới huyện Bách Lương.

Người lái xe là anh họ của Giang Phong - Thôi Viễn, ngồi ở ghế phó lái là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp.

Cô gái đó tên là Kỷ Hiểu Mạn, là cô gái mà hắn tìm cho anh họ trong lúc đưa cô nhỏ về thành phố Thâm Quyến. Bây giờ cô gái này đã danh chính ngôn thuận trở thành chị dâu của hắn rồi. Hai người đã đăng ký kết hôn, hôn lễ sẽ được tổ chức vào mùng sáu tháng giêng.

Anh trai tổ chức buổi ‘đốt lửa’ khi chuyển vào nhà mới, Giang Xuân Liên thân là em gái đương nhiên là phải tới rồi.

Nhưng mà, Thôi Chí Cường chồng bà vẫn không chịu tới, Giang Xuân Liên cũng lười nói nhiều, dù sao thì quan hệ hiện tại của hai người cũng như thế rồi. Điều bà hy vọng nhất lúc này chính là con trai và con dâu sớm sinh cho mình một đứa cháu trai mập mạp, như vậy bà sẽ có thể chăm sóc cho cháu mình, sinh hoạt hằng ngày sẽ không còn nhàm chán nữa!

Lúc này, Thôi Viễn vừa lái xe, vừa cảm thán:

"Thật sự không ngờ rằng chỉ mấy tháng ngắn ngủi thôi, mà nhà cậu cả đã thay đổi nhiều như thế. Em họ Tiểu Phong lợi hại thật đó, làm bà mai nổi danh cả nước!"

Cháu trai bên nhà mẹ đẻ có tiền đồ, Giang Xuân Liên cũng vui lây:

"Em họ Tiểu Phong của con dù sao cũng là sinh viên của trường đại học nổi tiếng, là nhân tài ngàn dặm có một. Nó học hành giỏi giang như thế, đương nhiên là khi ra đời cũng giỏi rồi. Trước kia, mẹ bảo con lo học hành cho giỏi thì con không nghe, bây giờ đã thấy hối hận chưa?"

Thôi Viễn cười, nói:

"Mẹ, không thể nói như thế được, học giỏi không đồng nghĩa với việc khi đi ra đời cũng giỏi như thế. Có rất nhiều người học cũng rất giỏi, nhưng khi đi ra đời lại chẳng khác gì một tên ngốc, có khi còn chẳng bằng những người chưa tốt nghiệp tiểu học."

Giang Xuân Liên cười nhạo, nói:

"Con đừng có lấy những trường hợp đặc biệt như thế ra để so sánh. Theo lẽ thường, người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng đương nhiên sẽ giỏi hơn người tốt nghiệp trường 985, tốt nghiệp trường 985 sẽ giỏi hơn tốt nghiệp trường 211, tốt nghiệp trường 211 đương nhiên sẽ giỏi hơn người tốt nghiệp ở những trường đại học khác."

Kỷ Hiểu Mạn vẫn luôn nghe mẹ con hai người nói chuyện, lúc này mới xen vào một câu:

"Thực ra vẫn phải so sánh chính bọn họ, ví dụ như những người lăn lộn rất tốt trong xã hội, nhưng trình độ học vấn lại không cao, nếu như bọn họ tốt nghiệp những ngôi trường danh tiếng, thì bọn họ có thể tốt hơn hiện tại được không?

Tiếp tục, ví dụ như những người tốt nghiệp trường đại học danh tiếng kia, khi ra xã hội lại không quá như ý, vậy thì nếu bọn họ không có ánh sáng của việc tốt nghiệp ở trường đại học có danh tiếng, có phải bọn họ còn thảm hơn bây giờ không?"

Giang Xuân Liên gật đầu, nói:

"Hiểu Mạn nói đúng, chính là đạo lý này, không có lý nào mà biết càng nhiều sẽ sống càng thảm, phải là biết được càng nhiều, sống càng tốt mới đúng!"

Thôi Viễn toát mồ hôi, nói:

"Được rồi, hai người nói rất có lý, nhưng tiếc là bây giờ có biết cũng muộn rồi!"

"Bây giờ có hối hận cũng vô dụng!"

Giang Xuân Liên lắc đầu, không xoắn xuýt về vấn đề này nữa, bà nói:

"Nghe mợ cả nói là lần này anh họ Giang Phi của con dẫn theo bạn gái về, nghe bảo ba đời nhà người ta đều làm bác sĩ, trông cũng rất xinh. Mà bọn họ quen nhau là nhờ em họ Tiểu Phong của con giúp đỡ đó."

Thôi Viễn nghe xong, không ngừng khen:

"Con càng ngày càng khâm phục em họ Tiểu Phong, nhà là do em ấy đưa tiền ra để xây, anh họ Giang Phi và chị họ Giang Tuyết có được ngày hôm nay cũng là nhờ Tiểu Phong dẫn ra ngoài. Chưa tới nửa năm mà đã như thế rồi, sau khi em họ Tiểu Phong thật sự phát đạt, có lẽ anh họ, chị họ của em ấy cũng sẽ phát đạt theo?"

Giang Xuân Liên cũng khen:

"Ở phương diện này thì em họ Tiểu Phong của con đúng là rất lợi hại, tình cảm anh chị em như thế mới đáng để khen. Không giống như mấy loại anh em, chỉ vì một chút đất đai mà đến khi chết già vẫn không thèm gặp mặt lại, thậm chí còn có khi vì giận mà giết người. Loại anh em như thế còn chẳng bằng một người xa lạ, làm ô nhục hai chữ anh em."

Kỷ Hiểu Mạn đã đăng ký kết hôn với Thôi Viễn, cho nên đương nhiên cũng biết em họ Giang Phong mở văn phòng môi giới hôn nhân, sau đó cho anh cả và chị, mỗi người hai phần cổ phần, cô thấy mẹ chồng và chồng mình đều khen em họ Giang Phong, không nhịn được mà nói:

"Cách đối nhân xử thế của em họ Giang Phong đúng là rất tốt, với tình cảm của anh chị em bọn họ, chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra, điều đáng lo lắng duy nhất chính là sau khi mấy người bọn họ lập gia đình, không biết có xuất hiện sự thay đổi không tốt nào hay không?"

Giang Xuân Liên cười, nói:

"Hiểu Mạn, mẹ biết con đang lo lắng cái gì, dù sao thì sau này Tiểu Phi và Tiểu Phong đều sẽ cưới vợ, Tiểu Tuyết cũng phải lấy chồng, nửa kia của bọn họ không có tình cảm anh chị em ràng buộc, khó tránh khỏi việc sẽ xảy ra chút chuyện bực mình, đây là điều mà rất nhiều gia đình đều gặp phải.

Nhưng mà loại chuyện đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người ba anh chị em Tiểu Phong."

Kỷ Hiểu Mạn có hơi khó hiểu, hỏi:

"Mẹ, tại sao mẹ lại chắc chắn rằng loại chuyện đó sẽ không xảy ra trên người ba anh chị em Tiểu Phong thế?"

Giang Xuân Liên cười, nói:

"Bởi vì văn phòng môi giới hôn nhân của Tiểu Phong khác với những văn phòng môi giới hôn nhân khác, nó là hạch tâm duy nhất của văn phòng môi giới hôn nhân, nó mà rời đi, thì văn phòng môi giới hôn nhân đó sẽ chẳng đáng một đồng. Cho nên, chỉ cần người yêu của Tiểu Phi và Tiểu Tuyết không phải là người ngu, thì đều sẽ tích cực ôm chặt đùi Tiểu Phong, không bày trò gì xấu lên người nó.

Bởi thế nên mẹ mới nói chuyện đó chắc chắn sẽ không xuất hiện trên người ba anh chị em bọn họ."

Kỷ Hiểu Mạn nghe xong liền hiểu ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận