Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 676: Đại Gia Đình Để Người Nhìn Mà Phát Khiếp (3)

Vì sợ bị vợ rời bỏ, trong lòng Đặng Đại liền nảy ra một suy nghĩ, đó chính là để vợ sinh nhiều con nhất có thể, muốn dùng con cái trói chặt đối phương, hai người sinh con nhiều, vợ ông cũng sẽ không có khả năng tái giá.

Cứ như vậy, Đặng Đại bắt đầu kế hoạch sinh bé con của mình.

Từ năm 1995 đến năm 1997, trong thời gian ba năm, đôi vợ chồng liên tục sinh ba đứa con gái.

Mãi đến năm 1999, Đặng Đại đã 54 tuổi cuối cùng cũng nghênh đón đứa con thứ tư của mình, là một đứa con trai, cũng là đứa con trai đầu lòng của nhà họ.

Dựa theo suy nghĩ của Ông Tiểu Lan, sinh ra đứa con này cũng coi như là đã hoàn thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, thế nhưng chồng cô lại vẫn muốn tiếp tục sinh con nữa, lý do lúc đó của ông là, trong nhà quá nghèo khó, nếu muốn thay đổi vận mệnh gia đình thì phải sinh con nhiều một chút, sinh nhiều một đứa sẽ có nhiều thêm một cơ hội xoay mình, cuối cùng Ông Tiểu Lan cũng đồng ý với quan điểm này của chồng.

Từ đó về sau, kế hoạch sinh con này đã diễn tiến thành việc không thể ngăn cản nổi.

Từ năm 1995 hai người đón đứa con đầu tiên, đến năm 2000 đã có đứa con thứ sáu, trung bình cứ mỗi năm một đứa, có thể nói là trong thời gian sáu năm kia, Ông Tiểu Lan không phải đang mang thai thì chính là đang sinh con.

Càng khiến người ta líu lưỡi chính là, mãi tới năm 2016, khi cuối cùng cũng có quốc lộ chạy thẳng tới thôn, hai vợ chồng đã sinh tổng cộng 15 đứa con, 3 đứa con trai, 12 đứa con gái, thật sự là quá trâu bò.

Phải biết rằng lúc sinh ra đứa con gái cuối cùng, Đặng Đại đã 71 tuổi.

Thậm chí, sau khi sinh ra đứa bé thứ 15, hai vợ chồng vẫn còn ý định tiếp tục sinh, đáng tiếc từ sau khi có quốc lộ chạy thẳng tới thôn, cái thôn này đã không còn bị ngăn cách với bên ngoài như trước kia nữa, tình huống nhà hai người bị lộ ra ngoài, dưới sự quan tâm của chính phủ, hai vợ chồng mới bắt buộc phải từ bỏ ý nghĩ quan hệ sinh con.

Bây giờ, con gái lớn nhất đã xuất giá sinh con, con gái út năm nay cũng đã bảy tuổi.

Nguyện vọng duy nhất của Đặng Đại hiện giờ chính là trong lúc sinh thời có thể nhìn thấy tất cả con cái của mình lập gia đình, đến lúc đó, ông chết cũng không còn gì hối tiếc.

Đáng tiếc, hôn nhân con cái ông đều không hề thuận lợi, trừ con gái lớn nhất thuận lợi xuất giá, con gái thứ đã 27 tuổi và con gái thứ ba đã 26 tuổi đều không tìm được đối tượng kết hôn.

Nhan sắc và vóc dáng của con gái Đặng Đại đều không tệ, đặt trong những gia đình khác, muốn xuất giá chỉ là chuyện trong vài phút, không biết có bao nhiêu thằng đàn ông sẽ tranh nhau giành chỗ, nhưng đặt trong một gia đình nghèo khó có tới 15 anh chị em lại khiến người ta có chút nhìn mà phát khiếp.

Con gái lớn của ông có thể thuận lợi xuất giá là dựa vào vận khí của nó, gặp được một người đàn ông tốt hiếm thấy.

Chiều hôm đó, Đặng Đại đang ngồi trước cửa nhà cầm tẩu hút thuốc, chợt thấy bà mối Lý nổi tiếng trên trấn lát xe điện chạy ngay qua nhà mình, ông vội vàng bỏ tẩu thuốc xuống, nhiệt tình chào hỏi: “Bà Lý, đi đâu đấy? Mau dừng xe vào chỗ tôi ngồi chút đi, tôi có chuyện muốn hàn huyên với bà một chút.”

“Anh Đặng.” Dì Lý lên tiếng chào, sau đó dừng xe đi tới.

Được coi như bà mối nổi tiếng ở trấn Thái Bình, dì Lý mặc dù chưa thể nói là hiểu rõ từng nhà trong thôn, nhưng những gia đình cơ bản nổi tiếng một chút thì bà đều biết rõ.

Mà nhà Đặng Đai có thể nói là cực kì có tiếng ở trấn Thái Bình, ngay cả người bình thường còn biết rõ chứ chớ nói chi là bà mối mỗi ngày đều chạy tới thôn như bà.

Đặng Đại cầm một cái ghế ra cho dì Lý, chờ bà ngồi xuống rồi, ông liền vào thẳng vấn đề, nói: “Bà Lý, cô hai, cô ba, thằng tư, thằng năm, thằng sáu nhà tôi đều đến tuổi lập gia đình rồi, bà xem một chút có đối tượng nào thích hợp không, giúp chúng nó tác hợp cái.”

Dì Lý nghe vậy thì cười khổ, nói: “Anh Đặng, không phải là tôi không nguyện ý giúp nhà anh, nhưng tình huống của nhà anh toàn trấn đều đã biết rõ, muốn giúp mấy đứa con nhà anh tìm được đối tượng thực sự rất khó khăn.”

Đặng Đại gật đầu nói: “Tôi biết là khó khăn, có điều bà Lý nhiều mối quan hệ vậy, chắc chắn là có cách.”

Dì Lý lắc đầu nói: “Anh Đặng, anh đề cao tôi rồi.”

Đặng Đại tự nhiên biết nỗi lo của dì Lý, có chút thất vọng mà hỏi: “Bà Lý, thật sự không có cách nào sao?”

Dì Lý nhìn ông lão danh tiếng vang xa khắp trấn này, lòng sinh trắc ẩn, hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Đặng, trình độ làm mai mối của tôi có hạn, quả thật không có cách giúp mấy đứa con kia của anh tìm đối tượng. Có điều tôi biết một người mai mối cực kỳ lợi hại, nếu như anh thật sự có tâm muốn giúp con cái tìm đối tượng thì tìm tới cậu ta đi!

Tôi tin rằng dựa vào năng lực làm mai mối của cậu ta, muốn tìm được đối tượng cho con anh là chuyện rất nhẹ nhàng.”

Đặng Đại kinh ngạc: “Bà Lý không đùa tôi đấy chứ?”

Dì Lý liếc mắt nhìn ông một cái, nói: “Tôi còn có thời gian chơi trò đó với anh sao, tục ngữ nói đồng hành là oan gia, nếu như không phải nhà anh Đặng có hoàn cảnh tương đối đặc biệt, dù thế nào tôi cũng sẽ không giới thiệu anh cho đối thủ cạnh tranh đâu.”

Đặng Đại nghe vậy thì liên tục cảm ơn: “Đa tạ bà Lý, không biết người mai mối lợi hại mà bà nhắc tới kia là người nơi nào?”

Cái này vốn là dì Lý chủ động nhắc tới, bà đương nhiên sẽ không che giấu, nói thẳng: “Vị đại sư mai mối này cũng là người thành phố Úc Lâm chúng ta, quê cậu ta ở huyện Bách Lương, hiện nay có mở một văn phòng môi giới hôn nhân ở tỉnh thành, danh tiếng trên mạng rất lớn, đã giúp không ít đại minh tinh và đại phú hào làm mai, anh có thể đi thẳng tới tỉnh thành tìm cậu ta.”

Nói đến đây, dì Lý đứng dậy: “Cậu ta gọi là Giang đại sư, thông tin cụ thể anh có thể bảo mấy đứa con lên mạng tra một chút, tôi còn phải đi sắp xếp cho khách hàng xem mắt, đi trước đây.”

Đưa mắt nhìn dì Lý lái xe điện rời đi, Đặng Đại lẩm nhẩm mấy lần cái tên “Giang đại sư”, sau đó liền lấy ra một cái điện thoại cũ, gọi điện cho con gái thứ Đặng Cửu Lục đang làm y tá cho một bệnh viện ở huyện.

Vì Đặng Đại không đọc sách, mà vợ ông cũng chỉ đọc sách được mấy năm tiểu học, trình độ văn hóa thấp kém, cho nên lúc đặt tên con cái, hai vợ chồng suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra cái tên gì hay, dứt khoát lấy năm sinh của con ra để đặt tên.

Con gái lớn sinh năm 1995, lấy tên Đặng Cửu Ngũ, con gái thứ sinh năm 1996, lấy tên Đặng Cửu Lục, con gái ba là Đặng Cửu Thất... cứ thế mà suy ra.

Điện thoại kết nối, con gái thứ Đặng Cửu Lục hỏi: “Cha, con đang đi làm, cha có chuyện gì không?”

Đặng Đại nói: “Không có việc gì, chỉ là muốn bảo con lên mạng tra giúp cha ít thông tin mà thôi, tất nhiên, con đang làm thì để cha gọi cho chị con, nó hẳn là có thời gian.”

“Vâng, vậy cha gọi cho chị đi, con đang bận việc!”

“Ừ, vậy cúp máy đây.”

Cúp máy xong, Đặng Đại lại gọi điện cho con gái lớn đã xuất giá, Đặng Cửu Ngũ.

Điện thoại vừa kết nối, Đặng Đại liền hỏi: “Con gái, giờ con có rảnh không?”

Đặng Cửu Ngũ đáp: “Có, có chuyện gì cha cứ nói đi.”

“Con giúp cha lên mạng tra ít thông tin về một người.”

“Cha, cha muốn tìm thông tin về người nào?”

“Người ta gọi là Giang đại sư, con tra xong rõ ràng thì gọi điện lại cho cha.”

“Vâng, được ạ.”



------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận