Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 212: Chị Dâu (2)

Giang Phi nói tiếp:

"Anh thấy bác sĩ nam khoa phụ sản có muốn tìm đối tượng cũng chẳng dễ dàng gì nhỉ. Oánh Oánh, hai người bác sĩ nam của phòng em đã có đối tượng chưa?"

"Không hổ là người làm bà mối, nói ba câu liền không rời được nghề nghiệp!"

Trường Dung Oánh cười:

"Nhưng mà anh nói đúng, hai người bọn họ đều vẫn độc thân, hay là để em nói chuyện với bọn họ, bảo bọn họ tới tìm anh, nhờ anh làm mai mối?"

Giang Phi nói:

"Được, vậy em giới thiệu cho bọn họ đi, với thực lực của văn phòng môi giới hôn nhân của tụi anh, chắc chắn sẽ không khiến bọn họ thất vọng."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Được, vậy thì để em về nói với bọn họ."

Trong lúc bọn họ nói chuyện, phục vụ bưng lần lượt các món ăn lên.

Đi ăn cơm ở huyện Bách Lương thì không thể không gọi món thịt luộc, dù sao thì thịt luộc cũng là đặc sản của huyện Bách Lương.

Nhóm người Giang Phong gọi ngỗng luộc và gà luộc, măng, đậu hủ Sơn Thủy, rau và một bát canh dưa chua sá sùng.

Loại vật này sống ở trong biển, phân bố rộng rãi ở vịnh Bắc Bộ. Có thể đào được loài này quanh năm, đặc biệt là vào cuối thu. Ngư dân thường kết thành đoàn, đi xuống bãi để đào chúng về làm nguyên liệu nấu ăn. Mọi người lần theo những cái lỗ nhỏ mà sá sùng để lại trên bề mặt, dùng cái cuốc hình tam giác được đặc chế, đào lớp bùn bên ngoài ra, tìm kiếm bóng dáng của những con sá sùng màu xanh nhạt. Sau đó đào nhẹ ra là có thể tìm được bọn chúng.

Dù dùng nó để nấu cháo hay nấu canh, thì mùi vị đều cực kỳ tươi ngon, ngon tới mức không dừng lại được.

Canh dưa chua sá sùng là món canh mà người huyện Bách Lương khá yêu thích.

Giang Phong ngửi thấy mùi xì dầu đặc trưng của món luộc, nhịn không được mà nuốt nước miếng, sau khi mời chị dâu xong, hắn liền bắt đầu ăn.

Lúc ăn cơm, Giang Phong nói:

"Chị dâu, nhà tụi em định mời chị tới tham gia phong tục 'đốt lửa' trong ngày tết, không biết chị có tới tham dự được hay không?"

"Chuyện này..."

Trương Dung Oánh có chút do dự, nếu cô đồng ý đồng nghĩa với việc cô muốn gặp người lớn trong nhà bạn trai, tốc độ này đối với cô mà nói thì có hơi nhanh, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho việc đó!

Ý nghĩa của việc gặp anh chị em của bạn trai và ba mẹ của bạn trai hoàn toàn khác nhau.

Giang Phi nói:

"Oánh Oánh, nếu như có thể bớt ra được thời gian thì hãy cứ tới, anh sẽ phụ trách việc đưa đón!"

Giang Tuyết mở to mắt, nói:

"Chị dâu, đây cũng là nhà chị mà, chuyện lớn như 'đốt lửa' sao có thể vắng mặt chị được chứ!"

Trương Dung Oánh thấy ba anh em bọn họ thay phiên thuyết phục như thế, cuối cùng cũng đồng ý:

"Vậy được!"

...

Sau khi ăn xong, Giang Phi lái xe dẫn Trương Dung Oánh đi hóng mát, bọn họ đi dạo tới 11 giờ thì anh đưa cô về nhà.

Đến cổng nhà, Trương Dung Oánh hôn một cái lên mặt của Giang Phi, nói:

"Lái xe cẩn thận."

Giang Phi ôm chầm lấy cô, hôn cô một cái, sau đó mới thỏa mãn, nói:

"Được, em đi vào đi, anh nhìn em đi vào xong sẽ lái xe đi!"

Trương Dung Oánh ừ một tiếng, nhìn anh một cách đầy yêu thương, sau đó mở cửa xe, xuống xe, đi từng bước chậm rãi vào trong nhà.

Trong giai đoạn đầu của tình yêu, tất cả mọi người hầu như đều như thế này, lúc nào cũng muốn dính lấy nhau, một ngày không gặp như cách ba thu.

Sau khi về đến nhà, cô thấy cha mẹ mình vẫn còn chưa ngủ, họ đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

Còn ông bà nội thì ở một căn nhà khác.

Trương mẫu thấy con gái về, vội vàng tắt tivi:

"Oánh Oánh, con mau lại đây nói cho chúng ta nghe về bạn trai của con đi."

Trương Dung Oánh đã sớm chuẩn bị tâm lý cho tình huống này rồi, với tính cách nhiều chuyện của mẹ cô, nếu như đêm nay không biết được rõ ràng, chắc chắn sẽ không thể ngủ yên được.

Dù sao thì cô cũng chẳng muốn giấu diếm, nếu không thì trước khi ra ngoài, cô đã không sảng khoái thừa nhận chuyện có bạn trai với mẹ như thế rồi.

Trương Dung Oánh ngồi xuống sofa, mở miệng nói:

"Anh ấy tên là Giang Phi, là người trấn Thanh Hà huyện Bách Lương chúng ta, năm nay 26 tuổi, cao 1m74, tuy rằng không quá đẹp trai, nhưng con cảm thấy rất được. Hiện tại anh ấy đang mở một văn phòng môi giới hôn nhân ở tỉnh thành cùng với em trai và em gái của mình, công việc làm ăn rất tốt.

Trương phụ và Trương mẫu nhìn nhau, điều kiện của đối phương nghe cũng không tệ.

Trương mẫu hỏi:

"Có hình của nó không?"

"Có!"

Trương Dung Oánh lấy điện thoại ra, sau đó mở hình của Giang Phi lên cho mẹ xem.

Sau khi cầm lấy điện thoại, Trương mẫu và Trương phụ cùng nhau nhìn người đàn ông ở trong hình.

Phát hiện đúng như lời con gái nói, người này nhìn là biết không phải là loại hình đẹp trai xuất sắc, nhưng mà lại trông rất hiền lành, khá dễ gần, cho người ta một cảm giác chất phác, đàng hoàng.

Lần đầu tiên Trương phụ đưa ra ý kiến của mình:

"Người này trông rất đàng hoàng."

Trương mẫu hỏi:

"Oánh Oánh, cha mẹ của nó làm nghề gì?"

"Cha mẹ của anh ấy là một người nông dân bình thường."

Trương Dung Oánh thấy mẹ mình nhíu mày thì không khỏi cười, nói:

"Mẹ, nhà chúng ta cũng không phải là gia đình giàu có gì, mẹ đừng nói là mẹ nghĩ tới việc môn đăng hộ đối gì đó nha?"

Trương mẫu nói:

"Oánh Oánh, mặc dù nhà ta không phải là gia đình giàu có gì, nhưng dù sao thì ba đời nhà mình đều làm bác sĩ, vẫn có chút địa vị trong xã hội. Lựa chọn một gia đình môn đăng hộ đối, sau này cũng tránh được không ít phiền phức."

Trương Dung Oánh cười, nói:

"Mẹ, mẹ đừng nói tới việc môn đăng hộ đối, với tốc độ phát triển của văn phòng môi giới hôn nhân của bọn họ, có lẽ qua một hoặc nửa năm nữa, nhà chúng ta có khi còn chẳng xứng với nhà người ta!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận