Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 748: Tim Người Cũng Là Thịt Mọc Ra (3)

Hai giờ chiều, trong sảnh tiệc nhỏ ở khách sạn XX tại Tư Minh Châu của tỉnh Phúc Kiến.

Lúc này, trong sảnh tiệc đã tập trung không ít người, hơn nữa vẫn có người không ngừng đến. Những người này chính là 56 người được trợ giúp mà Giang Phong tập trung lại.

Lấy thân phận chủ nhà tiếp đón những người được trợ giúp khác, là một người trung niên với rất có phong độ lãnh đạo, khoảng chừng bốn mươi tuổi, người này không phải ai khác, chính là Vũ Bình Hồ, huyện trưởng quản lý một huyện nào đó ở Tư Minh Châu.

Bởi vì 56 người được trợ giúp này ở các nơi trên toàn quốc, thời gian đến khách sạn đương nhiên cũng có nhanh có chậm. Mặc dù trước đó mọi người chưa từng gặp mặt, nhưng có mối quan hệ của thầy Tô, mọi người đều có cảm giác thân thiết, rất nhanh đã quen nhau.

Ba giờ rưỡi chiều, nữ cường nhân Tăng Hiểu Viện đến, dâng lên một đợt sóng triều nhỏ.

Lập tức có đàn em nói nịnh: "Chị Tăng, cuối cùng cũng nhìn thấy chị, quả nhiên là người đẹp tốt bụng, trên sự nghiệp, tất cả đám người bọn em đều không bằng chị."

Tăng Hiểu Viện cười ha ha nói: "Em à, lời này không thể nói bậy được. Ở trước mặt quan phụ mẫu như anh Vũ, chút sự nghiệp này của chị căn bản không đáng để nhắc tới."

Vũ Bình Hồ vừa bắt tay với Tăng Hiểu Viện, vừa cười nói: "Em Tăng nói đùa, chúng ta ở đây không cùng đường đua, không có gì có thể so sánh, nếu có thể đổi, tôi thà lựa chọn có sự nghiệp như em."

Tăng Hiểu Viện nói: "Anh Vũ đúng là quá khiêm nhường. Ở một huyện, thương nhân như em không nói là đầy đất, nhưng ít nhất cũng phải mấy trăm. Còn anh đứng thứ hai trong huyện, có thể nói ai nhẹ ai nặng vừa xem đã biết ngay rồi."

Có một đàn em bên cạnh tiếp lời: "Anh Vũ, chị Tăng, mọi người đừng khiêm nhường nữa. Với thành tích của hai người, bọn em muốn mà không được đấy."

Tăng Hiểu Viện mỉm cười, nói sang chuyện khác: "Bây giờ có bao nhiêu người tới rồi? Bạn học Giang thần bí kia đã đến chưa?"

Vũ Bình Hồ nói: "Đến hiện tại, đã có 42 người tới, 14 người còn lại đang trên đường tới đây. Về phần bạn học Giang thần bí kia, trước lúc đến anh đã liên lạc với cậu ta qua điện thoại, cậu ta nói khoảng bốn giờ chiều sẽ tới."

Đường Thu Sinh nói xen vào: "Các người nói xem, bạn học Giang này rốt cuộc là ai vậy? Chúng ta nhiều người như vậy, ngay cả thầy Tô cũng không thể biết được tình hình công việc của chúng ta, cậu ta làm sao biết được rõ ràng như vậy?"

Vũ Bình Hồ nói: "Tôi cũng rất tò mò, 56 người chúng ta ở các nơi trên toàn quốc, cậu ta không ngờ biết rõ ràng về chúng ta như vậy, điều này thật sự quá kỳ diệu rồi."

Tăng Hiểu Viện nói: "Bất kể bạn học Giang làm sao biết được tình hình công việc của chúng ta, cậu ta có ơn đối với chúng ta. Nếu không nhờ cậu ta nói cho chúng ta biết thầy Tô gặp bất hạnh, chúng ta còn chẳng hay biết gì. Nếu sau này mới biết được tình hình của thầy Tô, vậy chúng ta nhất định sẽ tiếc nuối cả đời."

"Không sai chị Tăng nói đúng, là bạn học Giang cho chúng ta có cơ hội báo đáp ơn nghĩa của thầy Tô."

"Chờ người của chúng ta đến đông đủ, lại cùng đi thăm thầy Tô. Không biết thầy nhìn thấy chúng ta sẽ cao hứng tới mức nào đâu."

"Chờ sau khi gặp mặt, chúng ta phải nói tình hình công tác của mình cho thầy Tô biết, để thầy biết bây giờ chúng ta đều sống rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của thầy đối với chúng ta."

"Năm đó, mỗi lần thầy Tô ngồi xe ô tô qua đưa tiền cho tôi, đều sẽ mang cho một xấp đề thi bảo tôi làm, mỗi đề thi đều được ra căn cứ theo tiến độ học tập của tôi. Thầy thật sự quá quan tâm tới tôi rồi."

"Tôi cũng vậy, những năm tôi được giúp đỡ, mong đợi nhất không phải là thầy Tô đưa tiền cho tôi, mà là làm hết những đề bài thầy đưa, sau đó được thầy khen ngợi."

"Tôi cũng có đãi ngộ như vậy, mãi sau khi đến cấp ba, thầy Tô mới không ra đề cho tôi nữa. Thầy đúng là một lòng lo lắng cho chúng ta, nếu không có thầy ta giúp đỡ và giám sát, tôi không thể có được ngày hôm nay."

"..."

Trong sảnh tiệc, mọi người vừa uống trà vừa bàn luận về chuyện thầy Tô giúp đỡ bọn họ năm đó, nói một lúc, ai nấy đều rưng rưng nước mắt. Ở trên phương diện học tập, thầy Tô quan tâm bọn họ còn hơn cả ba mẹ của bọn họ.

Thầy Tô thật sự quá vĩ đại!

Bốn giờ chiều.

Giang Phong cuối cùng xuất hiện ở trong sảnh tiệc nhỏ của khách sạn. Sự xuất hiện của hắn gây ra cao trào lớn trong ngày hôm nay. Những người được trợ giúp thi nhau chào hỏi hắn.

Sau một lúc chào hỏi khách sáo qua đi, Vũ Bình Hồ xem như chủ nhà nói: "Bạn học Giang, mọi người đi đường xa đến đây, chắc hẳn bây giờ cũng đói rồi. Tôi đã thu xếp cơm nước xong xuôi, chúng ta ăn trước cho no bụng, thuận tiện xử lý chuyện tiền quyên góp, sau đó lại cùng đi thăm thầy Tô, cậu thấy thế nào?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận