Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 370: Lấy Được Vợ Hiền, Húp Cháo Cũng Ngọt (2)

Giang Phong mỉm cười: “Cũng coi như có bí quyết đi, lúc em làm mai mối, ngoại trừ điều tra thông tin cá nhân và bối cảnh gia đình các thứ, còn sẽ kết hợp xem tướng nữa, cuối cùng mới sàng lọc ra cặp đôi vợ chồng xứng đôi nhất để tác hợp.

May mắn là, đến nay, phương pháp lựa chọn này của em vẫn chưa xảy ra sai lầm gì.”

Hoàng Nguyên Giáp kinh ngạc nói: “Chú em Giang thật sự là khiêm tốn mà, còn nói bản thân chỉ biết chút da lông của việc xem tướng thôi, bây giờ xem ra cậu thật sự đúng là cao thủ trong việc này đấy.”

“Cao thủ thì không dám nhận, chỉ là ở trong vấn đề nhân duyên thì nhìn cũng tương đối chính xác.”

Giang Phong lại khiêm tốn một câu, lập tức khẽ nói: “Anh Hoàng, xem tướng mạo của anh, hẳn là có một đứa con gái rất hiếu thuận nghe lời nữa, nếu như có ngày nào anh muốn tìm đối tượng cho con gái của mình, vậy nhớ cứ nói với em một tiếng, em cam kết sẽ tìm cho anh một người con rể cực kỳ vừa lòng.”

Hoàng Nguyên Giáp khen không dứt miệng: “Lợi hại, lợi hại, vậy mà cũng nhìn ra được, nếu không phải con gái của tôi đã có bạn trai, vậy chắc chắn tôi sẽ bắt cậu giúp nó tìm đối tượng hộ.”

Đã diễn phải diễn cho tròn, Giang Phong nói tiếp: “Có bạn trai rồi cũng không sao, có cơ hội em có thể giúp anh nhìn một chút xem hai người họ có duyên vợ chồng hay không.”

Hoàng Nguyên Giáp cười nói: “Được, con gái của tôi cũng sắp tốt nghiệp đại học rồi, đến lúc đó tôi sẽ lập tức bảo nó mang bạn trai về ra mắt người nhà, lúc cần cậu xuất mã sẽ liên hệ với cậu sau.”

Giang Phong cười đáp: “Được, em cam đoan chỉ cần anh gọi sẽ lập tức đến.”

Hoàng Nguyên Giáp càng nhìn Giang Phong càng thấy thuận mắt, thằng nhóc trước mắt này dáng dấp đẹp trai, EQ cao, ăn nói khéo léo, tuổi còn trẻ đã có sự nghiệp riêng, hơn nữa,tính tình còn rất hợp với ông.

Nếu như không phải con gái đã có bạn trai, ông thật sự muốn giới thiệu con gái nhà mình cho cậu trai này.

Lúc này đã là giữa trưa, hai người mặc dù đã ăn không ít, nhưng sau khi bị lôi cuốn vào cuộc trò chuyện thì chủ yếu cũng chỉ uống trà, cho dù bây giờ còn chưa đói, Hoàng Nguyên Giáp vẫn đã quen gọi người phục vụ mang lên thêm các loại trà bánh có mùi vị không tệ.

Sau đó, hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện, mãi tới khoảng một rưỡi chiều mới thỏa mãn tan cuộc.

Lúc tính tiền, Giang Phong còn tranh trả tiền.

Hoàng Nguyên Giáp vội vàng ngăn hắn lại, cười ha hả nói: “Cậu em Giang, cậu là khách ở xa tới, cũng không thể đoạt việc của chủ nhà là tôi như vậy được!”

Giang Phong thản nhiên cười: “Được, vậy em liền để cho anh Hoàng đây tính hết vậy!”

“Khách khí cái gì, lại không đáng mấy đồng tiền.”

“Vậy anh Hoàng, em đi trước đây, sau này chúng ta lại liên hệ sau.”

“Được, sau này liên hệ.”

...

Tỉnh thành Quế tỉnh.

Mặt trời mới mọc trên một cửa hàng nho nhỏ ở một góc nào đó của quảng trường, quán ăn nhỏ của Hạ Đỉnh Thiên chính thức khai trương.

Cửa hàng nho nhỏ với mặt tiền chỉ có mấy m2 này mặc dù vị trí có chút hẻo lánh, nhưng lượng khách nơi này cũng không nhỏ, cho nên tiền thuê mặt bằng cũng không hề rẻ, một tháng hết hai ngàn tệ.

Hạ Đình Thiên thuê cửa hàng này để kinh doanh một món quà vặt tương đối nổi tiếng ở quê mình —— Huyết Heo Long Chi.

Huyết Heo Long Chi hay còn gọi là tiết canh dầu vừng, là máu heo tươi sau khi được chế biến tỉ mỉ kết thành hình đậu hũ trơn mềm đỏ hồng, thêm chút hạt tiêu và dầu vừng, thêm chút ớt khô và cải bắc thảo, cho thêm một muỗng canh xương hầm được ninh trong nhiều giờ.

Nuốt xuống cảm giác dạ dày ấm áp thoải mái, vị cay nhẹ đưa miệng, mùi hương thơm ngon, hơi nóng bốc lên, rất ngon miệng.

Bởi vì cũng chỉ kinh doanh món ăn này, cho nên trên biển cửa hàng trực tiếp in hình ảnh của món ăn.

Hình ảnh kia là hình ảnh đã được Hạ Đỉnh Thiên đặc biệt cẩn thận lựa chọn để mang đi in, hình ảnh tương đối hút mắt, khiến người xem không nhịn được muốn vào mua một bát nếm thử hương vị.

Bởi vậy, mặc dù mới khai trương, nhưng việc buôn bán của quán Hạ Đỉnh Thiên rất không tệ.

Đương nhiên, có thể giữ chân những vị khách này hay không thì phải xem tay nghề của Hạ Đỉnh Thiên.

Trong số những vị khách tới nếm thử món ăn, có tám người là nữ, chủ yếu là vì sức ăn của nữ ít hơn sức ăn của nam, một bát tiết canh dầu vừng là đã có thể no rồi, hoàn toàn có thể đem món quà vặt này trở thành cơm trưa luôn.

“Ông chủ, mùi vị món Huyết Heo Long Chi này không tệ, thời gian buôn bánh bình thường của quán mình không biết là vào khung giờ nào nhỉ?”

“Ông chủ, ngày mai tôi lại tới ăn, ông chủ nhớ chuẩn bị thêm vài cái ghế nhỏ nhé, nếu không ngay cả chỗ ngồi ăn cũng không có.”

“Ông chủ, tôi đề nghị quán cho thêm chút rau thơm, như thế hương vị hẳn là sẽ càng thơm ngon hơn.”

“Ông chủ…”

Hạ Đỉnh Thiên vừa bận rộn trả lời câu hỏi của khách, mắt thấy món ăn được hoan nghênh, hắn cũng lôi hết mười phần sức lực ra để làm, chỉ cần việc buôn bán có thể tiếp tục thuận lợi như vậy, vậy không bao lâu sau là hắn có thể trả hết nợ nần trong nhà rồi.

Đến lúc đó, hắn sẽ có thể tích lũy chút tiền, cưới một cô vợ về cùng cố gắng sinh hoạt!

Nghĩ tới điểm vui vẻ, gương mặt Hạ Đỉnh Thiên lộ ra nụ cười lâu ngày không thấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận