Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 487: Vận Mệnh Thật Kỳ Diệu Khiến Người Ta Nhìn Mà Thở Dài. (3)

Đáng tiếc hiện thực dù sao cũng là hiện thực, chuyện tình yêu kinh thiên động địa của Dương Quá cùng với Tiểu Long Nữ cũng chỉ có thể tồn tại trong tưởng tượng, hơn nữa 16 năm qua mối quan hệ trong hiện thực cơ bản là chuyện không thể nào.

Lần thứ hai gặp nhau, là hai người làm khách mời trong một bộ phim nào đó.

Lần thứ ba gặp nhau, là lần gặp ngẫu nhiên buổi ăn tối vào 3 năm sau.

Lần thứ bốn gặp nhau, chính là hôm nay.

Hai người khách sáo vài câu, Cổ hiệu trưởng liền gọi người mang đồ ăn lên.

Những người làm phục vụ ở đây, bởi vì ông chủ của bọn họ là minh tinh, cho nên đối với bọn họ chuyện nhìn thấy minh tinh là chuyện bình thường như cơm bữa, cho dù là minh tinh có tên tuổi, bọn họ cũng sẽ không có kích động bao nhiêu.

Nhưng mà, từ tối hôm qua tới hôm nay, tất cả những người phục vụ đều kích động không thôi.

Bởi vì tối hôm qua ông chủ hẹn gặp mặt bạn gái, hôm nay lại là hẹn gặp tiểu long nữ người tình màn ảnh đẹp đôi nhất, tùy tiện lộ tin tức này ra ngoài cũng sẽ đều lên hot search.

Đương nhiên bọn họ rất kích động, nhưng cũng không hề mất lý trí, chuyện riêng tư của ông chủ không thể bị lộ ra được, dù sao ông chủ đối xử với bọn họ rất tốt, đãi ngộ tiền lương cũng được coi là cao nhất trong ngành.

Vì vậy, bọn họ sau khi mang đồ ăn lên xong liền rời khỏi phòng, không tìm hiểu nhiều về chuyện riêng tư của ông chủ.

Trong phòng riêng, sau khi dọn đồ ăn xong, Lý cô cô liền không nhịn được hỏi: "Quá nhi, Giang đại sư cậu nói kia, rốt cuộc là như thế nào?"

Cổ hiệu trưởng đem thức ăn trong miệng nuốt xuống, nói: "Cô cô, tôi có theo dõi một số nội dung cô đăng trên mạng xã hội, biết cô đối với tình cảm của mình cơ bản đã hết hy vọng, không có ý định tìm đối tượng nữa. Tôi biết, đây là cô sợ gặp lại người không quen.

Nhưng vị Giang đại sư tôi chuẩn bị giới thiệu cho cô này, thôi toán nhân duyên của hắn không ai bằng, chỉ cần hắn ra tay thay cô tìm đối tượng, vậy thì nhất định có thể tìm được đối tượng thích hợp với cô, điểm này tôi là tuyệt đối sẽ không hoài nghi."

Lý cô cô kinh ngạc nói: "Năng lực thôi toán nhân duyên không ai bằng?"

Cổ hiệu trưởng gật đầu nói: "Cô cô, để tôi kể cho cô một ít chuyện về Giang đại sư này, chờ sau khi cô nghe xong, liền hiểu rõ tôi tại sao lại nói thôi toán nhân duyên của cậu ta không có ai bằng."

Lý cô cô đem đũa đặt xuống, "Vậy cậu mau nói đi, để tôi xem thử Giang đại sư này có cái gì, có thể khiến anh tôn sùng như vậy."

Cổ hiệu trưởng ân một tiếng, sau đó liền kể hết những việc mà mình biết về Giang đại sư, bao gồm cả việc tối hôm qua Giang đại sư đã tính toán hôn nhân cho hắn cũng không giấu diếm, cuối cùng mới khen: "Thôi toán nhân duyên này của Giang đại sư rất thần kỳ, nếu như không phải tận mắt thấy thì thật sự khó có thể tin được."

Lý cô cô nghe được thán phục liên tục: "Đúng là khó có thể tin được, cái này so với những thầy phong thủy không biết đâu thật đâu giả lợi hại hơn, khó trách cậu lại tôn sùng hắn như thế."

Cổ hiểu trưởng thở dài nói: "Có thể gặp được Giang đại sư là may mắn của chúng ta, đợi Giang đại sư thay cô tìm được đối tượng, tôi hi vọng cô cô có thể nghiêm túc đối xử, nhất định phải quý trọng cơ hội khó có được này."

"Tôi hiểu, tôi sẽ quý trọng."

Lý cô cô gật đầu, ngay lập tức lại có chút tò mò hỏi: "Quá nhi, không biết Giang đại sư giới thiệu đối tượng cho anh là trong vòng của chúng ta hay là người ngoài ngành?"

Cổ hiểu trưởng nói: "Là người trong ngành, nói ra chắc cô cũng biết."

Lý cô cô trong mắt sáng ngời, hỏi: "Là ai?"

Cổ học trưởng nói: "Cô ấy là diễn viên Đại Lục, tên là Du Kinh Hồng, cô có ấn tượng gì không?"

Lý cô cô bật thốt lên: "Kinh Hồng tiên tử?"

Cổ hiệu trưởng mỉm cười nói: "Đúng vậy, chính là cô ấy."

Lý cô cô chậm rãi gật đầu nói: "Cô ấy rất tốt, cũng rất xứng đôi với anh."

Cổ hiệu trưởng nói: "Cô cô, cô yên tâm, đợi buổi tối tôi gặp mặt Giang đại sư, tôi liền mời hắn tính toán cho cô, nhất định giúp cô tìm được nhân duyên thích hợp."

Lý cô cô khẽ mỉm cười nói: "Hi vọng như vậy, vậy tôi liền mỏi mắt mong chờ rồi."

"A a, đừng chỉ chú ý nói chuyện, cô cô mau nếm thử món tôm hùm hấp tương này đi, đây là công thức mới nhà hàng tôi nghiên cứu cách đây không lâu, mùi vị tươi ngon so với tôm hùm tương hấp nguyên bản đấy."

"Thật không? vậy tôi phải nếm thử xem ..."

...

Hai giờ chiều.

Quán trà Đức Khánh.

Dưới sự sắp xếp của Giang Phong, Triệu Đức Nghĩa cùng với Hoàng Kỷ Thiến gặp mặt.

Vốn dĩ lúc này Triệu phụ đang chơi cờ với bạn cũ, nhưng hôm nay vì gặp mặt con dâu tương lai, hắn đã từ chối cuộc hẹn đánh cờ với bạn.

Trong phòng riêng, hai bên dưới sự giới thiệu của Giang Phong chào hỏi nhau, sau đó mới từng người ngồi xuống.

Sau khi uống một hớp trà, Triệu Đức Nghĩa chân thành khen: "Cô Hoàng, phong cách của cô vẫn như trước!"

Hoàng Kỷ Thiến cười nói: "Ông chủ Triệu quá khen rồi, dù sao cũng già rồi, không còn sức sống như hồi trẻ nữa!"

Triệu Đức Nghĩa lắc đầu nói: "Cô Hoàng thực sự là quá khiêm nhường rồi, cô nhìn lên còn trẻ như vậy ai sẽ nói già chứ, vậy tôi tây chẳng phải là một ông lão già khụ rồi sao? "

Giang Phong cười nói tiếp: "Cô Hoàng, ông chủ Triệu, hai người đều là người trung niên trẻ trung khoẻ mạnh, đang đứng ở giai đoạn đỉnh cao cuộc đời, khoảng cách trở nên già đi còn sớm lắm!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận