Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 830: Khách Quý Đều Đã Tới

Thôn dân thôn Long Sơn trước đây, từ khi sinh ra đến khi xuống mồ, cơ bản chỉ hoạt động trong vòng mười dặm tám hướng thôn quê, phần lớn thôn dân cả đời ngay cả huyện thành còn chưa đến bao giờ chứ đừng nói là thành phố, thậm chí là tỉnh thành xa xôi.

Mà sở dĩ xuất hiện tình huống như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì giao thông trước đây không tiện, đến huyện thành cũng không có xe ngồi, chỉ có thể dựa vào hai cái đùi đi bộ.

Từ thôn Long Sơn tới huyện thành cũng không gần, khoảng cách chừng 76km, nếu như dựa vào hai cái đùi đi bộ thì phải đi hết hai ngày mới có thể tới huyện thành, thử hỏi không có việc gì thì ai sẽ rảnh đến nhức cả trứng, tiêu tốn một đống thời gian để đi bộ tới huyện thành chứ?

Nhưng thời đại bây giờ giao thông đã phát triển, từ thôn Long Sơn tới huyện thành chỉ mất chưa tới một giờ là đã đến nơi, kể cả có đến thành phố cũng chỉ là chuyện trong hai giờ, hoặc tới tỉnh thành thì cũng chưa tới bốn giờ là có thể tới nơi rồi.

Bởi vậy, phần lớn thôn dân thôn Long Sơn bây giờ đều đã thấy qua việc đời, nhất là người trẻ tuổi, kể cả những siêu thành thị cấp một như Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến cũng không có cái gì ly kì.

Đối với bọn họ mà nói, có lẽ chỉ có xuất ngoại mới đáng nhắc tới.

Có điều, cũng không phải tất cả thôn dân ở thôn Long Sơn đều đã thấy qua việc đời, luôn có một phần nhỏ thôn dân vì đủ các loại nguyên nhân mà rất ít khi ra ngoài, bây giờ hiếm lắm mới có một cơ hội tới tỉnh thành, bọn họ đương nhiên phải ra ngoài dạo chơi, trải chút việc đời rồi.

Thế là, sau khi Giang Phong rời khỏi khách sạn, không ít thôn dân thôn Long Sơn liền bắt đầu lập tổ đội ra ngoài dạo phố.

...

Ba giờ chiều.

Tại đại sảnh của một khách sạn bốn sao nào đó, Lý Văn Thao liếc mắt đã nhìn thấy khu dành cho sinh viên học khóa 2018 ngành xx, đại học xx trên bảng hướng dẫn, sau đó hắn liền dựa theo chỉ dẫn trên bản đi tới một sảnh yến hội cỡ nhỏ của khách sạn.

Tiến vào sảnh yến hội, bên trong đã có hơn bốn mươi người, mọi người tốp năm tốp ba tụ lại một chỗ uống trà, nói chuyện phiếm, tất cả đều là những bạn học rất quen thuộc của hắn.

Lý Văn Thao vừa đến đã nhấc lên một đợt chào hỏi nhiệt tình.

“Anh Thao!”

“Lý Văn Thao!”

“Lý đại thiếu!”

“...”

Thấy Lý Văn Thao, một đám bạn học liền nhộn nhịp chào hỏi hắn, rất nhiều bạn học nam nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, lại có không ít bạn học nữ nhìn hắn với con mắt sáng lấp lánh.

Bởi vì Lý Văn Thao cũng không phải người bình thường, hắn là một trong “ba đại biểu” đại danh đỉnh đỉnh của lớp.

Tên gọi “ba đại biểu” này là biệt danh những kẻ lắm chuyện trong lớp tạo ra, là chỉ đại biểu quyền thế, đại biểu tài phú và đại biểu nhan sắc.

Lý Văn Thao chính là đại biểu tài phú trong “ba đại biểu”, là phú nhị đại danh xứng với thực trong lớp, trong nhà mở công ty, hình như là thuộc ngành trang trí nội thất.

Theo lời người biết chuyện tiết lộ, tài sản của gia đình Lý Văn Thao là hơn trăm triệu.

Dù sao thì lúc học đại học, tiền sinh hoạt mỗi tháng mà cha mẹ Lý Văn Thao cho hắn cũng lên tới mười vạn, chất lượng sinh hoạt vượt qua cả tưởng tượng của các bạn học xung quanh.

Có vốn liếng giàu có như vậy, cho dù Lý Văn Thao lớn lên không phải rất đẹp trai, nhưng nhân khí của hắn ở trong lớp cũng có thể vững vàng nằm trong top 3, vô cùng được các bạn học hoan nghênh.

Đương nhiên, đây cũng là do Lý Văn Thao biết cách làm người nữa, không vì có tiền mà ngạo mạn khinh thường người khác, ngược lại còn hòa nhập rất tốt với các bạn học, còn thường thường mời người khác ăn cơm, có một bạn học như vậy, ai không muốn kết giao với chứ?

Có thể đứng ngang bằng với Lý Văn Thao, hai đại biểu còn lại đương nhiên cũng không hề đơn giản, trong đó, đại biểu quyền thế là Chu Quốc Đống, bây giờ hắn vẫn chưa đến đây, người này có trưởng bối trong nhà làm chính trị, đã đạt tới cấp sở.

Trung Quốc từ cổ chí kim vẫn luôn có tư tưởng trọng quan, bởi vậy danh vọng của Chu Quốc Đống trong lớp cao tới mức nào là điều không cần nghi ngờ, cho dù là phú nhị đại Lý Văn Thao cũng phải cho hắn ba phần mặt mũi.

Sau cùng là đại biểu nhan sắc, không phải ai khác, chính là Giang Phong.

Tuy rằng nhan sắc của Giang Phong vẫn còn kém xa so với vị “Không có thiếu nữ nào có thể ngăn hắn mỉm cười” trong 《 Tuyệt Đại Song Kiêu 》, nhưng so với các bạn học nam cùng lớp thì tuyệt đối là hạc giữa bầy gà, cho dù có phóng mắt khắp toàn bộ trường thì hắn vẫn có thể coi là đại soái ca giáo thảo.

Nữ sinh đại học thời nay mặc dù cũng có chút trọng vật chất, nhưng dù sao vẫn chưa ra ngoài xã hội, so với những kiểu người như quan nhị đại, phú nhị đại này kia, các cô vẫn thích nam sinh dáng dấp đẹp trai hơn.

Bởi vậy, nhân khí của Giang Phong hoàn toàn có thể phân cao thấp với hai vị đại biểu còn lại, trong đó không thể bỏ qua công lao của các bạn học nữ trong lớp.

Lý Văn Thao cũng lên tiếng chào hỏi lại, sau đó nhìn về phía Đường An Quân, cười nói: “Xem khí sắc của hoa khôi Đường này đã biết cuộc sống hiện tại trôi qua tương đối thoải mái rồi!”

Đường An Quân cười nói: “Cũng tạm được, có điều có thoải mái hơn nữa so ra cũng vẫn kém Lý đại thiếu cậu, tôi nghe nói giờ cậu đã vào công ty nhà mình thực tập rồi, quay đầu sẽ tiếp quản công ty, thật sự khiến người ta ghen tị mà!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận