Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 746: Tim Người Cũng Là Thịt Mọc Ra

Mười giờ tối.

Sau khi quyết định ra thời gian và địa điểm gặp mặt vào ngày hôm sau, Giang Phong lại gửi lịch sử trò chuyện của nhóm chat trên WeChat cho Tô Đông Hà - bạn học thời đại học của hắn.

Chưa tới mười phút, Tô Đông Hà đã gọi điện qua.

Giang Phong vừa nghe máy, đã nghe được Tô Đông Hà sốt ruột gào lên: "Giang đại sư, cậu đúng là quá lợi hại rồi. Rốt cuộc cậu làm sao làm được vậy? Còn nữa, ông nội của tôi cũng thật lợi hại, mẹ đó ánh mắt cũng quá sắc bén rồi, học sinh nghèo khó được giúp đỡ đều là người tri ân biết báo đáp, cả đời ông cũng xem như đáng giá!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Đúng vậy, ánh mắt ông nội cậu quả thật đủ tốt. Ông cụ giúp đỡ nhiều năm như vậy, đều là học sinh nghèo khó có đạo đức tốt, học tập tốt, mỗi người đều biết tri ân báo đáp, đời này ông cụ có thiếu sót với người nhà nhưng có cống hiến lớn cho xã hội."

Tô Đông Hà xúc động nói: "Trước đây tôi cũng rất có ý kiến với hình vi của ông nội tôi hành vi, bây giờ cuối cùng mới thật sự hiểu ông, giúp đỡ học sinh nghèo khó như vậy, đáng."

Giang Phong nhắc nhở: "Bạn học cũ, hành vi của ông cụ quả thật đáng để khen ngợi, nhưng cách ông giúp đỡ không đáng đề xướng, bất cứ việc gì đều phải lượng sức mà làm."

Tô Đông Hà trịnh trọng đáp lại: "Tôi hiểu, bạn học cũ, lần này thật sự cảm ơn cậu. Có phần lịch sử trò chuyện này, tôi lại có tự tin thuyết phục ba mẹ tôi bỏ qua mâu thuẫn lúc trước, một lần nữa tiếp nhận ông nội tôi."

"Đều là bạn học, không cần khách sáo."

"Vậy được rồi, tôi cũng không muốn nói cảm ơn nhiều, chờ ngày mai cậu qua, tôi lại chiêu đãi cậu đàng hoàng."

"OK, trước tiên cứ vậy đã, cậu đi thuyết phục ba mẹ cậu đi!"

"Ừ, được."

Sau khi cúp máy, Tô Đông Hà lao thẳng ra khỏi phòng, thấy một mình ba ngồi trong phòng khách xem ti vi với vẻ bất an, lại đi tới phòng của ba mẹ, gõ cửa gọi: "Mẹ, mẹ đã ngủ chưa?"

Bà Tô nói: "Còn chưa ngủ, con có chuyện gì?"

Tô Đông Hà nói: "Mẹ chưa ngủ thì ra đây một lát, con có một chuyện lớn muốn nói với ba mẹ."

Rất nhanh, bà Tô mở cửa ra, hỏi: "Có chuyện gì chứ?"

Tô Đông Hà kéo mẹ vừa đi về phía phòng khách vừa nói: "Là chuyện lớn liên quan tới ông nội con."

Bà Tô nghe vậy thì sa sầm mặt, nhíu mày nói: "Con ăn no rửng mỡ à? Con dính vào chuyện này làm gì chứ?"

Tô Đông Hà ấn mẹ ngồi xuống sô pha, sau đó lấy ra điện thoại nói: "Con không nói đạo lý lớn gì với ba mẹ, con cho hai người xem một đoạn lịch sử trò chuyện, chờ ba mẹ xem xong, chúng ta lại nói chuyện."

Ông Tô và bà Tô đều ngỡ ngàng nhìn con trai nhà mình, không biết anh ta đang giở trò quỷ gì.

Tô Đông Hà không nhiều lời, trực tiếp chia sẻ với ba mẹ mình về lịch sử trò chuyện mà bạn học cũ Giang Phong gửi cho mình, nói: "Con đã gửi qua cho ba mẹ, ba mẹ vào WeChat xem đi."

Giờ phút này, chân mày ông Tô và bà Tô nhăn lại có thể kẹp chết một con ruồi rồi. Bây giờ, hai người bọn họ đang phiền lòng, con trai còn chơi trò bí hiểm với bọn họ, đúng là tiết tấu tìm mắng mà.

Chẳng qua, muốn mắng cũng phải rõ ràng mọi chuyện đã, ông Tô và bà Tô vẫn cầm điện thoại di động lên, mở WeChat ra, xem thử con trai rốt cuộc gửi lịch sự trò chuyện gì cho bọn họ.

Kết quả, vào giây phút nhìn thấy được lịch sử trò chuyện đó, sắc mặt hai người lại thay đổi.

Mười phút sau, ông Tô và bà Tô chấn động liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía con trai nhà mình.

Ông Tô nhìn chăm chú vào con trai, không yên tâm hỏi: "Không phải con làm giả lịch sử trò chuyện này chứ?"

Tô Đông Hà đương nhiên hiểu rõ tâm trạng của ba mình, trả lời bằng giọng điệu rất chắc chắn: "Đương nhiên là thật rồi, loại chuyện chỉ cần vài phút đã bị vạch trần, còn làm giả làm gì, ngứa da à?"

Ông Tô cũng hiểu rõ đạo lý này, chỉ là không yên tâm hỏi một câu mà thôi, nghe vậy lại hỏi: "Giang Phong kia thật sự là bạn học thời đại học của con à?"

Bà Tô cũng hỏi theo: "Cậu ta làm sao biết được danh sách những người được trợ giúp?"

Tô Đông Hà nói: "Cậu ấy đúng là bạn học thời đại học của con, cũng là người thần thông quảng đại nhất trong tất cả đám bạn học của con. Về phần cậu ấy làm sao biết được danh sách những người được trợ giúp danh sách, con cũng không rõ lắm."

Ông Tô nói: "Xem ra hoàn cảnh gia đình của bạn học con không đơn giản đâu, mở miệng đã quyên góp sáu chục nghìn, giọng điệu đặc biệt thoải mái giống như sáu chục nghìn này chẳng là gì đối với cậu ta. Cậu ta có thể điều tra ra được danh sách những người được trợ giúp này, có lẽ là do cậu ta mượn thế lực trong nhà đấy."

Tô Đông Hà vốn muốn giải thích về nghề nghiệp trước mắt của bạn học mình, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Cái đó nói ra rất dài dòng, sau này giải thích cũng không muộn, việc cấp bách là thuyết phục ba mẹ bỏ qua mâu thuẫn lúc trước, một lần nữa tiếp nhận ông nội.

Nghĩ tới đây, Tô Đông Hà trực tiếp nói ra vấn đề: "Ba, mẹ, hai người xem lịch sử trò chuyện rồi, hai người thấy sao về chuyện này? Có ý kiến gì không?"

Ông Tô và bà Tô liếc nhìn nhau, đều im lặng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận