Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 296: Thường Đi Bên Bờ Sông, Nào Có Chuyện Không Ướt Giày

Quế tỉnh, trong một căn phòng xa hoa của một khách sạn năm sao nào đó.

Hoàng Linh Vi mơ mơ màng màng, tới lúc vũ trang trên người đã bị tháo bỏ hết, cô mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới lời căn dặn mẹ đã lặp đi lặp lại trước đó, cô chật vật ngăn cản bạn trai tiến thêm một bước nữa, yếu ớt nói: “Chồng, cái kia... không được, em vẫn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng!”

Giang Phong biết, nếu như hắn cứng rắn hơn một chút, nhất định vẫn có thể đẩy cô xuống.

Có điều, loại chuyện này không thể gấp được, hắn từng nghe qua rất nhiều lời chia sẻ kinh nghiệm của các bậc tiền bối, đều nói thời điểm sung sướng nhất cuộc đời chính là lúc yêu đương có thể xuống tay nhưng lại không vượt qua bước cuối cùng.

Giai đoạn này không có cãi nhau, chỉ có ngo ngoe muốn động và thân thân mật mật.

Rất nhiều người từng trải qua dư vị này đều hối hận tại sao lúc đó lại hạ thủ quá nhanh.

Giang Phong không có kinh nghiệm trong phương diện này, nhưng hắn quyết định nghe theo lời khuyên bảo của những người từng trải, cố gắng kéo dài giai đoạn yêu đương tốt đẹp.

Hai người cứ như vậy dính lấy nhau tới tận năm rưỡi, mãi tới khi Bạch Tử An gọi điện cho Giang Phong hẹn ăn cơm, hai người mới lưu luyến không rời, mặc quần áo trang điểm chỉnh chu.

Mười phút sau.

Bạch Tử An nhìn thấy Hoàng Linh Vi ôm lấy cánh tay Giang Phong đi tới.

Giang Phong mỉm cười giới thiệu: “Anh Bạch, đây là bạn gái tôi, Hoàng Linh Vi. Vi Vi, đây chính là anh Bạch mà anh đã nói với em.”

“Anh Bạch, xin chào.” Hoàng Linh Vi tự nhiên chào hỏi.

“Cô Hoàng, xin chào!”

Bạch Tử An lễ phép chào lại, sau đó nhìn về phía Giang Phong tán dương: “Giang đại sư thật sự là có ánh mắt tốt mà!”

Giang Phong cười đáp lại một câu, hỏi tiếp: “Anh Bạch muốn ăn gì?”

Bạch Tử An cười đáp: “Tôi ăn gì cũng được, không biết cô Hoàng muốn ăn cái gì?”

Hoàng Linh Vi mỉm cười nói: “Em ăn gì cũng được.”

Giang Phong cười đề nghị: “Hay là chúng ta ăn lẩu đi? Tôi cảm thấy ở Xuyên tỉnh mà không ăn nhiều lẩu một chút thì đúng là có lỗi với dạ dày của mình.”

Bạch Tử An và Hoàng Linh Vi đều tỏ vẻ đồng ý.

Lẩu, nhất là lẩu ở Xuyên tỉnh, đúng là mỹ vị rất nhiều người yêu thích.

...

Tỉnh thành Kiềm tỉnh.

Hôm nay Lý Lập làm món Gà Cung Bảo.

Mặc dù món Gà Cung Bảo này có mặt trong rất nhiều nền ẩm thực địa phương, nhưng thật ra bắt nguồn sớm nhất là từ món gà xào xả ớt của Kiềm tỉnh, cho nên nếu truy về nguồn gốc của món ăn này, thì Gà Cung Bảo là thuộc ẩm thực Kiềm tỉnh.

Gà Cung Bảo ở Kiềm tỉnh có cách làm khác với Gà Cung Bảo ở những vùng khác, ớt dùng trong món này là loại ớt đặc trưng của Kiềm tỉnh, hơn nữa, vì người Kiềm tỉnh thích ăn chua, cho nên Gà Cung Bảo của Kiềm tỉnh cũng có thêm vị chua, vị chua cay hòa hợp rất thích hợp để ăn với cơm.

Lý Lập làm việc trong một cơ quan chính phủ, thứ hắn yêu thích nhất chính là nghiên cứu các món ăn, hơn mười năm nghiên cứu đã giúp cho tài nấu nướng của hắn không kém gì một đầu bếp chuyên nghiệp.

Lúc một nhà ba người dùng cơm, Lý mẫu nói: “Con trai, lần xem mắt này là mẹ sai, không có điều tra rõ ràng, sắp xếp một cô gái không có học thức xem mắt với con. Mẹ đã biết sai rồi, cũng đã nhờ người tìm kiếm đối tượng khác cho con, cam đoan lần này sẽ không xuất hiện sai lầm như vậy nữa.”

Lý Lập bất đắc dĩ nói: “Mẹ, ở thời đại này thì tuổi như con vẫn tính là rất trẻ, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được, cần gì phải gấp gáp sắp xếp cho con xem mắt như vậy chứ?”

Lý mẫu nói: “Con trai, mẹ cũng không phải là vội ôm cháu hay gì cả, nhưng bây giờ con đã 29 tuổi rồi, tốt nhất là nên tìm được đối tượng trong năm nay, bởi vì 29 tuổi với 30 tuổi, mặc dù chỉ cách có 1 tuổi, nhưng một cái đầu 2 một cái đầu 3, ý nghĩa có sự khác biệt rất lớn.”

Lý phụ cũng nói: “Mẹ con nói đúng, 29 tuổi và 30 tuổi rất khác biệt, 29 tuổi trong mắt người khác thì vẫn là một thanh niên trai tráng sung sức, nhưng đến 30 tuổi thì trong mắt người khác lại chỉ là một người đàn ông trung niên mà thôi.”

Đàn ông trung niên? Lý Lập nghe tới toát mồ hôi lạnh.

Xem ra, đối với việc hôn nhân đại sự này thật sự phải để tâm chút mới được, để thêm mấy năm nữa sợ rằng hắn sẽ thật sự trở thành một ông chú ế vợ mất!

...

Thành phố B, Quế tỉnh, tại phòng tạm giam nào đó.

Bao Phú Quý đang tự kiểm điểm bản thân, từ mười năm trước khi bạn bè dẫn hắn thử chút cảm giác được phục vụ đặc biệt xong, hắn liền hoàn toàn mê mẩn cảm giác thoải mái cực độ kia.

Sau đó, cơ bản mỗi tháng hắn đều sẽ ghé thăm một vài nơi đặc biệt, đỉnh cao là một tháng đi tới vài chục lần, thậm chí ngay cả sau khi có bạn gái, hắn cũng không thể từ bỏ thói quen này, mỗi tháng vẫn phải lén lút đi mấy lần.

Cũng may là gia cảnh hắn tạm được, tiệm nước giải khát hắn tự mở cũng có thể kiếm được không ít tiền, nhờ vậy mới có vốn liếng để đi tới mấy nơi đặc biệt kia.

Cho tới nay, vận may của hắn cũng không tệ, trôi dạt như vậy mười mấy năm cũng chưa hề bị bắt lần nào.

Nhưng có câu nói này rất hay, thường đi bên bờ sông, nào có chuyện không ướt giày, hắn cuối cùng cũng trải nghiệm được chuyện đúng ra đã được trải nghiệm từ lâu, bị bắt, lần đầu tiên bị tạm giam, thậm chí nếu như không phải hắn có bị cắn chết cũng không chịu khai ra phương thức liên lạc của cha mẹ mình, có lẽ cha mẹ hắn cũng đã biết hắn bị bắt vì chạy tới mấy nơi như vậy rồi.

Mặc dù chỉ bị tạm giam năm ngày mà thôi, nhưng bị bắt vì làm loại chuyện này thật sự quá mất mặt.

Bao Phú Quý tự nhủ trong lòng: “Chờ tới lúc đi ra rồi, hắn sẽ tìm một người phụ nữ thật tốt, sống một cuộc sống nghiêm chỉnh, không bao giờ đặt chân tới mấy nơi như này nữa, mười mấy năm qua chơi cũng đã chán rồi, hắn phải quay đầu hồi tâm!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận