Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 742: Đại Ái Vô Biên (3)

Vũ Bình Hồ thi đỗ đại học Thủy Mộc vào năm 2002, lúc đó thầy Tô chưa có điện thoại, thậm chí thầy Tô làm ân không mong báo đáp ngay cả danh tính còn không chịu nói cho hắn biết, chứ đừng nói là phương thức liên hệ hay địa chỉ.

Sau khi tốt nghiệp đại học ra ngoài làm việc, Vũ Bình Hồ cũng từng có tâm tư muốn đi tìm thầy Tô, muốn báo đáp công ân năm đó của ông đối với hắn. Nhưng đầu tiên, công việc của hắn khá bề bộn, thứ hai, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, thầy Tô đã không muốn nói tên cho hắn biết đã cho thấy rõ rằng ông cụ không muốn hắn quay lại báo đáp.

Có lẽ, việc hắn cố gắng làm tốt công việc hiện tại, dẫn đần những gia đình nghèo khó thoát bần hàn, giúp cho tất cả trẻ nhỏ đều có khả năng đọc sách, đó mới là sự báo đáp tốt nhất đối với thầy Tô.

Những năm gần đây hắn rất cẩn trọng, một lòng vì dân, công việc cũng coi như đã có phần hiệu quả, hắn thậm chí còn nghĩ rằng chờ tới khi mình làm ra được một vài thành tích sáng chói rồi sẽ bắt tay đi tìm kiếm thầy Tô.

Chờ gặp được thầy Tô rồi, hắn có thể tự hào báo cáo với ông cụ về những thành tích mình đạt được trong những năm qua, hắn tin rằng sau khi thầy Tô biết được chắc chắn sẽ rất vui mừng.

Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới rằng, hai mươi mốt năm trôi qua, hắn lại lần nữa nghe được tin tức về thầy Tô, nhưng đó lại là tin tức xấu hắn khó lòng tiếp nhận được.

“Cậu Giang, phiền cậu cho tôi biết thầy Tô mà cậu nói hiện tại đang ở chỗ nào được không?”

“Anh Vũ, cái này không gấp, đã qua nhiều năm như vậy rồi, thầy Tô lại không chỉ giúp đỡ một mình anh, để tôi lập một nhóm wechat, tôi sẽ thêm tất cả những học sinh từng được thầy Tô giúp đỡ vào đây, sau đó chúng ta lại bàn bạc thống nhất chuyện này sau.”

“Vậy trước để tôi thêm bạn wechat với cậu, cậu cho tôi vào nhóm.”

“Được, để tôi mở wechat lên.”

“Được rồi, vậy trước cứ như thế đã, tôi đã thêm bạn cậu rồi, cậu hãy nắm chắc thời gian mau chóng đi liên lạc với những người còn lại.”

...

Tại một trường đại học 985 ở tỉnh Hồ Bắc.

Thân là giảng viên đại học, Đường Thu Sinh đang tập trung viết luận văn.

Đột nhiên, điện thoại trên bàn cô kêu lên, Đường Thu Sinh liếc mắt nhìn, thấy là số lạ từ Quế tỉnh gọi tới, liền hơi nhíu mày lại, lúc hắn viết luận văn ghét nhất là bị người khác quấy rầy, nhất là kiểu số điện thoại hư hư thực thực gọi tới quấy rầy như vậy.

Hắn không cả cầm điện thoại lên, mà trực tiếp dùng tay nhấn một cái, nhận điện thoại, đồng thời nhấn nút loa ngoài.

“Xin chào, cho hỏi đây có phải số thầy Đường Thu Sinh không?” Trong điện thoại, một giọng nam trẻ tuổi vang lên.

Đường Thu Sinh hơi thả lỏng mày, hóa ra không phải điện thoại quấy rầy, đáp lại: “Tôi là Đường Thu Sinh, cho hỏi có chuyện gì vậy?”

Người có giọng nam trẻ tuổi kia nói: “Thầy Đường, xin hỏi thầy còn nhớ thầy Tô đã từng giúp đỡ mình không?”

Đường Thu Sinh nghe vậy thì chấn động, kích động cầm điện thoại lên, hỏi lại: “Thầy Tô là đại ân nhân của tôi, tôi đương nhiên là nhớ rồi, cậu là ai? Cậu biết thầy Tô sao? Ông cụ bây giờ thân thể thế nào rồi, có tốt không?”

Cậu trai trẻ kia thở dài, đáp: “Tôi họ Giang, là bạn học thời đại họ của cháu trai thầy Tô, gọi cú điện thoại này là vì tôi phải nói cho thầy Đường một tin tức xấu, thầy Tô đoạn thời gian trước không may bị trúng gió, sau khi cấp cứu, mặc dù đầu óc vẫn tỉnh táo nhưng lại mất đi năng lực tự sinh hoạt.”

Đường Thu Sinh khó tin hỏi lại: “Sao lại thành ra như vậy? Cậu Giang, cậu mau nói cho tôi biết hiện giờ thầy Tô đang ở đâu đi?”

“Thầy Đường không cần gấp như vậy, năm đó, thầy Tô lại không chỉ giúp đỡ một mình anh, để tôi lập một nhóm wechat, tôi sẽ thêm tất cả những học sinh từng được thầy Tô giúp đỡ vào đây, sau đó chúng ta lại bàn bạc thống nhất chuyện này sau.”

“Được, vậy cậu Giang hãy tranh thủ thời gian thông báo cho mọi người đi, tôi sẽ lập tức thêm bạn trên wechat với cậu.

...

Một nhà hàng nào đó tại D thị, tỉnh Quý Châu.

Trong lúc đang gọi điện thoại, một ông chủ nào đó hoảng sợ nói: “Sao lại thành như vậy? Ông trời thật đúng là bị mù mà, thầy Tô tốt như vậy, hẳn là phải sống trăm tuổi mới đúng, sao đột nhiên lại trúng gió như thế?”

“Trời nắng mưa thất thường, người có hoạ phúc sớm chiều, đây là chuyện không có cách nào khác.”

“Cậu Giang, xin hỏi thầy Tô giờ đang ở đâu?”

“Ông chủ Chu, thầy Tô những năm gần đây đã giúp đỡ rất nhiều người, tôi còn phải đi thông báo tiếp cho những người khác nữa, trước anh thêm wechat của tôi, tôi sẽ thêm anh vào nhóm wechat, sau đó chúng ta lại bàn bạc thống nhất chuyện về thầy Tô sau.”

“Được, vậy tôi thêm bạn ngay đây.”

...

Quế tỉnh, Hồ Nam, Quảng Đông, Trung Hải...

Giang Phong gọi điện thoại cho từng học sinh mà năm đó thầy Tô giúp đỡ, sau đó thêm những người đó vào nhóm wechat.

Những học sinh này sau khi tốt nghiệp làm ở rất nhiều ngành nghề, phần đông cơ bản đều có thành tích nhất định, dù sao những người thầy Tô giúp đỡ đều là kiểu học sinh ưu tú, nhiều học sinh như thế, thấp nhất cũng tốt nghiệp đại học 211, có thể nói là đủ nhân tài.

Thầy Tô giúp đỡ tổng cộng 88 học sinh nghèo khó, trong số 88 học sinh này, có 56 người đã tốt nghiệp đại học, ra ngoài đi làm, 32 người còn lại vẫn còn đang đọc sách, thậm chí, ngoại trừ 6 người trong đó không còn nhận sự trợ giúp từ thầy Tô nữa, 26 người còn lại vẫn đang nằm trong danh sách giúp đỡ của thầy Tô.

Những người Giang Phong thêm vào nhóm wechat chính là 56 người đã tốt nghiệp đi làm kia.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận