Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 638: Tìm Cho Hắn Một Người Vợ Có Thể Quản Được Hắn. (2)

[Họ tên] Thái Văn Nhã.

[Tuổi tác] 28 tuổi.

[Chiều cao] 1m68.

[Cân nặng] 51kg.

[Bối cảnh gia đình] …

[Tính cách và sở thích] …

[Trải nghiệm tình cảm] Không.

[Thông tin chi tiết] …

[Giá trị xứng đôi hôn nhân trước mắt] 76 (tình cảm vợ chồng 77+ môn đăng hộ đối 76+ quan hệ gia đình 75)

[Giá trị cực hạn xứng đôi hôn nhân] 91 (tình cảm vợ chồng 92+ môn đăng hộ đối 90+ quan hệ gia đình 91)

[Dự đoán con cái] …

Xét hết thông tin khách hàng xứng đôi kỹ càng, Giang Phong không khỏi cảm thán hôn nhân thần kỳ, hai người này phối hợp cùng một đợt, chắn hẳn thời gian trôi qua với nhau sẽ rất thú vị nhỉ?



Khu Thanh Tú.

Văn phòng tư vấn tâm lý nào đó.

Thái Văn Nhã đang tập trung tinh thần lắng nghe khách hàng tâm sự nỗi khổ, buồn bực của mình cho cô nghe.

“Tôi cùng với cô ấy là bạn học cấp 3, quen biết hơn mười năm, quan hệ so với chị em ruột cũng thân hơn, chúng tôi không giấu nhau cái gì, hẹn nhau cả đời đều là bạn tốt, có thể đoạn thời gian trước đây bạn thân của tôi bắt đầu châm ngòi ly gián quan hệ của tôi với bạn trai. Trước đó không lâu, trong lúc vô tình tôi phát hiện được bạn thân và bạn trai tôi giấu diếm tôi gặp mặt nhau. Tôi thật sự nghĩ mãi không ra vì sao lại như vậy? Cô ấy sao có thể làm vậy với tôi được chứ?”

Thái Văn Nhã nhẹ nhàng nói: “Cô đang suy đoán là bạn thân muốn cướp bạn trai của cô?”

“Đây không phải là chuyện rõ ràng à, hai người lén lút gặp mặt nhau, nhưng tôi lại không biết, nhất định là có mờ ám.”

“Bọn họ gặp mặt nhau ở đâu?”

“Tôi nhìn thấy bọn họ đi với nhau vào quán cà phê, đại khái nửa giờ mới ra ngoài.”

Thái Văn Nhã lại hỏi: “Việc này cô đã nói với bạn trai cô hoặc bạn thân cô chưa? Có khi nào trong đó còn có hiểu lầm gì không?”

Khách hàng nữ vẻ mặt khẳng định nói: “Đây là tôi tận mắt nhìn thấy, bọn họ lén lút gặp mặt cũng không nói với tôi, giữa bọn họ nhất định là có gì đó mờ ám, đoạn thời gian gần đây tôi bí mật quan sát, phát hiện bọn họ có chút không đúng.”

“Có cái gì không đúng?”

“Cái này tôi cũng không nói rõ được, chỉ là có một loại cảm giác, cô có hiểu không?”

Thái Văn Nhã hỏi thăm một chút chi tiết rõ ràng, mới lên tiếng: “Giữa người và người, vẫn là nên tâm sự với nhau, cô đã từng nghe qua câu chuyện cũ này chưa?”

“Chuyện cũ gì?”

Thái Văn Nhã kể lại: “Ở thời kỳ Xuân Thu, Khổng Tử mang đệ tử chu du liệt quốc, thấy được các quốc gia đánh nhau, rối loạn, một trận lữ đồ khốn đốn, ba bữa cơm lấy rau dại no bụng. Có một lần, đại gia đã bảy ngày liên tục ăn rau dại, mà không ăn một hạt gạo nào, cũng may Nhan Hồi cuối cùng từ trong thôn muốn tới nấu ít cơm trắng. Lúc nhìn thấy nồi cơm sôi, Khổng Tử nhìn thấy Nhạn Hồi nhấc nắp nồi lên, lấy một ít cơm trắng bỏ vào trong miệng, Khổng Tử là rất hữu tâm ngực, mà Nhạn Hồi là đệ tử mà Khổng Tử tâm đắc nhất. Cho nên, chỉ có thể giả vờ như không nhìn thấy, cũng không có đi chất vấn.

Cơm nấu xong, Nhạn Hồi mời Khổng Tử ăn, Khổng từ làm bộ như có điều suy nghĩ nói: “Ta vừa rồi mơ thấy gặp được tổ tiên, ta muốn đem cơm còn sạch chưa có người ăn, lấy tế cho tổ tiên trước!”

Nhạn Hồi nghe vậy lập tức bối rối: “Không được, nồi cơm này trước đó tôi đã ăn một miếng, không thể tế tổ trước được.” Khổng Từ hỏi: “Tại sao?” Nhạn Hồi đỏ mặt, ấp úng nói: “Vừa rồi lúc nấu cơm, không cẩn thận rơi ít tro vào trong nồi, cơm trắng dính tro ném đi thì quá đáng tiếc, đành phải để lại ăn, tôi không phải là cố ý ăn.

Khổng Tử nghe xong như bừng tỉnh, cảm thấy thật áy náy khi mình nhìn sai.”

Nói đến đây, Thái Văn Nhã nhìn về phía khách nữ, cô nhẹ nhàng nói: “Cố sự này nói cho chúng ta biết, muốn hiểu rõ một người, là một điều không dễ, ngày cả thánh nhân như Khổng Tử cũng sẽ đem lòng sinh nghi với người đệ tử ông tín nhiệm nhất, huống chi là người bình thường như chúng ta.

Cho nên tôi kiến nghị cô trở về nói chuyện thật tốt với bạn thân của mình, thẳng thắn nói chuyện, có lẽ sẽ thấy được suy nghĩ của cô với sự thật sẽ không giống nhau.”

Khách nữ nghe vậy như có điều suy nghĩ, lập tức đứng lên nói: “Cảm ơn giáo sư Thái, cảm ơn cô đã đưa ra lời khuyên, tôi biết rõ nên làm như thế nào rồi.”

Thái Văn Nhã mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, đây vốn dĩ là công việc của tôi mà.”

Sau đó, hai người khách sáo với nhau vài câu, khách nữ mới cáo từ rời đi.

Thái Văn Nhã nhìn thời gian cũng đã gần tới buổi trưa, liền chuẩn bị ra ngoài ăn chút gì đó.

Nhưng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào!” Thái Văn Nhã còn tưởng rằng là vị khách nữ vừa rồi quay lại, đẩy cửa tiến vào lại là một thanh niên đẹp trai nhìn khá là quen.

“Xin chào giáo sư Thái!”

“Xin chào tiên sinh, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho anh?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận