Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 284: Anh Hùng Hiên Ngang

Đội cảnh sát đặc nhiệm nữ của tỉnh là những người được đào tạo bài bản, giỏi kungfu, kỹ năng hoàn hảo, sứ mệnh đặc thù, thành tích xuất sắc, có uy tín cao trong và ngoài nước.

Tuy là đội viên trong đó toàn là nữ, nhưng mà việc ra tay đánh bại dăm ba đại nam nhân cũng không thành vấn đề, đặc biệt là người giỏi nhất trong đội, e là 18 đại nam nhân cũng gần như không đến gần họ được.

Vào lúc mười giờ sáng, một cuộc huấn luyện bắn súng năng động đang diễn ra trong đội đặc nhiệm nữ.

Bắn tỉa cố định hoàn toàn khác với khái niệm bắn xạ kích.

Một bậc thầy hạng nhất trong trường bắn có thể dễ dàng bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách 25 mét hoặc 50 mét. Nhưng nếu không được huấn luyện bắn xạ kích, anh ta có thể không bắn trúng những tên tội phạm đang di chuyển chỉ cách đó vài mét.

Khả năng sử dụng các loại vũ khí khác nhau để bắn nhanh và chính xác vào các mục tiêu khác nhau trong các điều kiện khác nhau là phẩm chất cần thiết đối với các thành viên đội đặc nhiệm.

Trên thực tế, mọi tay súng thiện xạ, ngoài việc sở hữu tài năng xuất chúng, thì cũng đều bị cho ăn đạn.

Lúc này, không chỉ có các đội viên đang luyện tập, mà nữ huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng cũng đang luyện tập.

Tục ngữ có câu, học tập như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt sẽ lùi, môn bắn súng này cũng vậy, cần phải luyện tập thường xuyên để duy trì cảm giác súng, nếu lâu ngày không chạm tay vào súng thì trình độ bắn súng của bạn chắc chắn sẽ giảm sút.

Kiều Phượng Hoàng ở trong đội cảnh sát nữ đặc nhiệm, thậm chí tính cả những tiền bối nổi tiếng của đội cảnh sát đặc nhiệm, trình độ bắn súng của cô ấy có thể được xếp hạng ổn định trong top ba, điều đó cho thấy cô ấy lợi hại như thế nào.

Đương nhiên, những người khác không có điều kiện tốt như cô, trước khi vào đội cảnh sát đặc nhiệm, rất nhiều thành viên thậm chí còn chưa từng nhìn thấy súng chứ đừng nói là chạm vào súng. Còn Kiều Phượng Hoàng lại từ lúc học tiểu học đã được trưởng bối trong nhà dạy cách bắn súng rồi, cho nên nền tảng tất nhiên không giống nhau.

Ngay khi Kiều Phượng Hoàng dẫn các thành viên trong đội tiến hành huấn luyện bắn súng, Giang Phong cũng lái xe đến cổng của đội cảnh đặc nhiệm.

"Xin chào, tôi tới tìm huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng, xin hỏi tôi có thể vào được không?"

"Xin lỗi, người ngoài không được phép vào đây."

"Vậy anh có thể giúp tôi thông báo cho huấn luyện viên Kiều Phượng Hoàng một tiếng được không?"

"Được rồi, cho hỏi anh họ gì?”

“Tôi họ Giang, Giang trong Trường Giang.”

"Được rồi, anh Giang chờ một chút, tôi sẽ nhờ người chuyển lời cho huấn luyện viên Kiều."

“Ừm, cảm ơn!”

"Không có gì!"

Nói với bảo vệ xong, Giang Phong trở lại ngồi trong xe, từ từ chờ đợi.

Sau khi đợi khoảng hơn hai mươi phút, một nữ chiến sĩ bước ra với tư thế hiên ngang.

Chỉ xét về ngoại hình, cô ấy không bằng một ngôi sao lớn như Tiêu Mẫn, nhưng cô ấy mặc bộ quân phục này, cộng với đôi mắt sáng và khí chất đặc trưng của một nữ quân nhân, cô ấy chắc chắn không thua kém gì so với Tiêu Mẫn.

Giang Phong vẫn luôn nhìn về phía cửa, nhìn thấy nữ quân nhân từ xa đi ra, anh ta lập tức xuống xe để chào đón cô ấy.

“Xin chào, anh Giang, tôi là Kiều Phượng Hoàng, cho hỏi anh tìm tôi có chuyện gì vậy?” Kiều Phượng Hoàng chào hỏi chàng trai lạ trẻ tuổi đẹp trai trước mặt.

“Xin chào huấn luyện viên Kiều, tôi là Giang Phong, là một người mai mối chuyên nghiệp, lần này mạo muội tới thăm là vì muốn giới thiệu một đối tượng xứng đôi vừa lứa với huấn luyện viên Kiều đây, không biết có thể làm phiền cô nửa tiếng không?” Giang Phong chào hỏi, sau đó trực tiếp giải thích mục đích chuyến thăm của mình.

Kiều Phượng Hoàng nghe những lời này vừa tức giận vừa buồn cười, nghiêm túc nói: “Anh Giang, tôi đã dành thời gian để đến gặp anh, điều này đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện bình thường của tôi, tôi không có một chút hứng thú nào với việc xem mắt, hi vọng anh đừng đến làm phiền tôi nữa, cảm ơn!”

Giang Phong vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, thật sự xin lỗi đã ảnh hưởng đến việc huấn luyện của cô, nhưng xin hãy cho tôi nửa tiếng đồng hồ, tôi muốn giới thiệu với cô người thật sự rất ưu tú, rất hợp với cô, nếu như bỏ lỡ thì quả thật rất đáng tiếc!”

Kiều Phượng Hoàng khẽ nhíu mày, “Anh Giang, nhiệm vụ huấn luyện hiện tại của tôi rất quan trọng, không có thời gian nói chuyện yêu đương, cho nên đối tượng có tốt đến đâu thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

Tôi phải quay trở lại tập luyện, tạm biệt! "

Giang Phong sờ sờ cái mũi, nhưng vẫn là vội vàng nói: "Huấn luyện viên Kiều, tôi từ tỉnh Quảng Tây xa xôi đến đây, vì thành ý của tôi mà xin cho tôi nửa tiếng đồng hồ thôi. Nếu như trong nửa tiếng tôi vẫn không thuyết phục được cô thì tôi nhất định sẽ đi, sau này tuyệt đối sẽ không đến quấy rầy cô nữa.”

Kiều Phượng Hoàng vốn định quay người rời đi, nhưng nghe được những lời này của Giang Phong nên đã dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Anh Giang, anh là người tỉnh Quảng Tây sao?"

Giang Phong gật đầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận