Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1167: Tôi Không Phải Người Quốc Tịch Trung Quốc, Mà Là Quốc Tịch Thái Lan, Pháp Luật Trung Quốc Đã Không Quản Được Tôi Nữa Rồi! (3)

Chiang Mai có khung cảnh tuyệt vời, khí hậu mát mẻ, nổi tiếng với hoa hồng, còn được mệnh danh là “Đoá hoa hồng phía bắc Thái Lan”.

Tại một biệt thự xa hoa nào đó, Lý Húc đang chơi trò chơi cùng một đám mỹ nữ, những mỹ nữ này đến từ nhiều quốc gia khác nhau, nhan sắc của mỗi một người hoàn toàn có thể được xưng là mỹ nữ cấp nữ thần.

Vậy mà lúc này, những mỹ nữ cấp nữ thần này đều đang quây quanh bên người Lý Húc, dùng đủ mọi cách làm gã vui lòng, giống như cảnh hậu cung của hoàng đế đang tranh thủ tình cảm vậy.

Lý Húc nhấp một ngụm rượu do một mỹ nữ người Nga đút cho, cảm thấy mình đã đi đến đỉnh cao cuộc đời, cuộc sống của người có tiền thật là quá sung sướng!

Trong lúc đang hưởng thụ, Lý Húc yên lặng lẩm nhẩm trong lòng: “Vương ca, anh đừng có trách tôi, nếu như được lựa chọn, tôi cũng không muốn gạt anh, dù sao bao nhiêu năm qua anh quả thật cũng đã giúp đỡ tôi không ít, nhưng những kẻ có tiền ngoài kia tôi không lừa được, cũng chỉ có thể lừa anh mà thôi!”

Hãm hại người bạn bè tốt nhất của mình, nói rằng trong lòng Lý Húc không có chút áy náy nào thì không đúng, nhưng so với cuộc sống sung sướng hiện tại, chút áy náy kia vừa xuất hiện đã bị gã quên sạch sành sanh.

Gã bây giờ ăn mỹ thức do đầu bếp nổi danh tự tay chế biến, ở trong biệt thự lớn xa hoa, ngủ bên cạnh toàn mỹ nữ cấp nữ thần, đi ra ngoài bằng xe sang, so với cuộc sống khổ cực trước kia, thật sự có thể nói là khác nhau một trời một vực.

“Ông chủ Lý, anh đang nghĩ gì thế, mau tới bắt em đi!”

Sau hai giờ.

Lý Húc chủ động kết thúc trò chơi tiêu hao thể lực này, sau đó mở xe sang mang theo một đám mỹ nữ ra ngoài ăn cơm, địa điểm chính là một nhà hàng Michelin nổi danh.

Chủ nhà hàng này tập trung vào không gian sang trọng cao cấp, mỹ thực nơi này thật ra chưa chắc đã ngon bằng những nhà hàng khác, nhưng vì không gian được trang trí rất xa hoa, giá cả cũng đắt hơn nhiều so với những nhà hàng khác.

Từ khi Lý Húc sang Chiang Mai, gã đã trở thành khách quen của nhà hàng này, chỉ một mình hắn thì ngược lại không bao giờ tới, mà mỗi lần tới luôn có mỹ nhân đi cùng.

Dù sao thì không gian nhà hàng nơi đây thật sự cao cấp sang trọng, những mỹ nữ hắn mang theo cùng cơ bản đều dính chiêu này.

Hôm nay đương nhiên cũng không ngoại lệ, một bữa cơm tối ăn đến tất cả những mỹ nữ cấp nữ thần kia đều vừa lòng thoả ý.

Đương nhiên, con số trên hoá đơn cũng không phải con số mà người bình thường có thể gánh nổi.

Kết thúc bữa ăn thì đã là hơn tám giờ tối rồi, Lý Húc không có ý định mang theo một đám mỹ nữ đi dạo phố, an ninh trật tự ở Thái Lan không tốt như ở Trung Quốc, ban đêm mang theo một đám mỹ nữ đi dạo phố rất dễ gây phiền toái, vẫn là ở biệt thự chơi game thoải mái hơn.

8:30, đám người Lý Húc đã trở lại biệt thự, đám người tiêu cơm một chút, sau đó gã đi tới bể bơi trong nhà cùng một đám mỹ nữ bơi lội.

Đúng lúc này, một đám khách không mời mà tới.

Thấy cảnh sát Thái Lan tìm tới cửa, trong lòng Lý Húc liền có dự cảm không tốt, dù sao thì mông đít gã cũng có phân.

Có điều gã cũng chỉ hoảng một chút, sau đó đã nhanh chóng trấn định lại, lúc gã đặt bẫy ở trong nước đã nghiên cứu kỹ càng những pháp luật liên quan rồi, vụ án xuyên quốc gia tuyệt đối không dễ điều tra phá án như vậy.

Huống chi, gã cũng không phải là chạy thẳng từ Trung Quốc tới Thái Lan, mà là trung chuyển qua mấy quốc gia, đã gia tăng không biết bao nhiêu tầng độ khó cho việc truy đuổi của cảnh sát.

Bây giờ, việc gã lừa tiền người khác chỉ vừa mới bại lộ không bao lâu thôi, gã cũng không tin cảnh sát trong nước có thể sờ đến hành tung của gã nhanh như vậy, còn có thể ngay lập tức liên hợp với cảnh sát Thái Lan để chấp pháp.

Bởi vậy, theo suy đoán của gã, cảnh sát Thái Lan tới đây hẳn là vì chuyện gì khác.

Chỉ trong nháy mắt, Lý Húc đã phân tích toàn cảnh tình huống trong đầu một lần, sau đó liền tự tin mười phần dùng tiếng Anh hỏi: “Các vị cảnh sát, xin hỏi mọi người có chuyện gì sao?”

Cảnh sát cầm đầu trực tiếp phất tay, hô lên: “Lý Húc, anh đã bị bắt!”

Vừa dứt lời, hai vị cảnh sát nhận lệnh nhanh chóng xuất thủ, bắt giữ Lý Húc.

Mấy mỹ nữ cấp nữ thần kia thấy vậy liền bị doạ đến hoa dung thất sắc, Lý Húc lại càng hoang mang hơn, gã la lớn: “Cảnh sát, mấy người có phải nhầm lẫn gì rồi không? Tôi rốt cuộc đã phạm phải tội gì chứ?”

Cảnh sát cầm đầu lạnh giọng nói: “Lý Húc, anh ở Trung Quốc dính vào tội lừa gạt thương nghiệp, hiện tại chúng tôi phụ trách trục xuất anh về nước, anh có oan khuất gì thì chờ tới khi về nước hẵng kêu với đồng bào của mình đi!”

Lý Húc nghe vậy thì kinh hãi, vội vàng la lớn: “Cảnh sát, mấy người lầm rồi, tôi không phải người quốc tịch Trung Quốc, mà là quốc tịch Thái Lan, pháp luật Trung Quốc đã không quản được tôi nữa rồi!”

Nhưng mà không một ai để ý gã đang nói cái gì.

Gã căn bản không biết, những cảnh sát này chỉ tiếp nhận mệnh lệnh là trục xuất gã về Trung Quốc, còn sau đó xử lý thể nào thì không phải việc bọn họ quản!

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận