Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1231: Đằng Sau Một Con Gấu Con Là Gấu Lớn. (3)

Giang Phong nhìn đứa cháu trai lật người cười khúc khích, không nhịn được lại bắt hắn cho lật trở về, đùa hắn nói: "Đến, chúng ta lại trở mình một lần."

Đứa nhỏ cũng không khóc, ngoài miệng nha nha nha nha, tay nhỏ không ngừng loạn trảo, dáng dấp kia nhìn lên đúng là dễ thương, khiến mọi người đều không khỏi nở nụ cười.

Sau một lúc, đứa nhỏ lại bắt đầu thử nghiệm vươn mình.

Sau khi thử nghiệm lật thành công, lần nữa thử nghiệm độ khó liền thấp xuống, không mấy lần vậy mà lại để cho hắn trở mình thành công!

Giang Phong thấy thế, càng làm hắn trở mình về, khiến hắn tiếp tục trở mình.

Hoàng Linh Vi thấy thế mỉm cười nói: "Nào có ai làm cậu như anh chứ."

Giang Phong cười hắc hắc nói: "Anh đây không phải là đang rèn luyện năng lực vươn mình của nó sao!"

Khúc Văn Hoa cùng Giang Tuyết cười tủm tỉm nhìn, nhìn con trai từng ngày từng ngày lớn lên, lần đầu tiên làm cha mẹ bọn họ cũng đi theo chậm rãi trưởng thành.

Giang Phong trêu đùa cháu trai một lúc, sau đó liếc nhìn đứa con trai đang ngủ say, nói: "Bà xã, vậy anh đi trước đây!"

Hoàng Linh Vi gật đầu nói: "Ừm, đi đi, trên đường chú ý an toàn."

Giang Phong đáp một tiếng, lại cùng chị gái với anh rể chào hỏi một chút, liền rời đi khỏi trung tâm ở cữ, cùng với vệ sĩ Bách Ngô Đồng đi tới trạm xe lửa, chuẩn bị đi tàu cao tốc đến thủ phủ tỉnh Quý Châu.

Những ngày gần đây, Giang Phong vẫn luôn bôn ba vì chuyện kết hôn của Trần Đạt Cường với Mai Lệ Tú, nếu như thời gian không eo hẹp như vậy, kỳ thực sau khi kết đôi, bọn họ có thể thuận theo tự nhiên phát triển, với giá trị hôn xứng đôi của hai người bọn họ siêu cao, tiến tới với nhau là chuyện nước chảy thành sông.

Nhưng mà, bởi vì thời gian nghỉ phép của Trần Đạt Cường có hạn, nên muốn trong khoảng thời gian ngắn giải quyết cho xong chuyện hôn nhân, dĩ nhiên là cho hắn cái người bà mối này xuất lực mới được.



Sau hơn một tuần lễ "Bôn ba", hôn sự của bọn họ cuối cùng cũng quyết định vào hôm nay, thế là Giang Phong liền dành thời gian đến thủ phủ của tỉnh Quý Châu, thay Lý Thủy Tú từ Nhật Bản trở về mai mối.

...

Trên chuyến tàu cao tốc đến thủ phủ của tỉnh Quý Châu, ở trong một toa hạng nhất, Giang Phong mang khẩu trang tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Bởi vì là tạm thời quyết định ngồi tàu cao tốc, cho nên không có mua được ghế hạng thương gia, đối với cái này Giang Phong cũng không để ý, hắn hiện tại tuy rằng thân gia mấy trăm triệu rồi, nhưng dù sao cũng là xuất thân từ gia đình bình thường mà lên, phương thức đi lại cũng không có quá mức chú ý, ghế thương gia hắn có thể ngồi, toa hạng nhất hay hạng hai hắn cũng có thể ngồi được.

Bây giờ là lúc nghỉ trưa, hành khách trên tàu hoặc là nghịch điện thoại di động hoặc là nhắm mắt nghĩ ngơi giống Giang Phong, có một số hành khách buồn ngủ thậm chí đã ngủ thiếp đi..

Vốn dĩ toàn bộ toa tàu đều rất an tĩnh, những người chơi điện thoại và xem video đều mang tai nghe, nên cũng không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.



Chỉ là, khi tàu đến ga tiếp theo, sau khi một nhà ba người lên, tất cả liền thay đổi!

Một nhà ba người mới đi lên, nam ước chừng ba mươi lăm tuổi, nữ ba hai tuổi, còn có một đứa bé trai chừng sáu bảy tuổi.

Chỗ ngồi của bọn họ, ở ngay trước mặt Giang Phong, ban đầu cậu bé được mẹ ôm vào lòng, nhưng thằng nhóc này rất bồn chồn, uốn tới ẹo lui như mắc chứng tăng động, miệng không ngừng lải nhải, nhao nhao đòi chơi điện thoại.

Lúc đầu mẹ hắn không cho hắn chơi điện thoại, hắn liền nhao nhao một mực náo loạn, sau đó mẹ của hắn hẳn là thấy phiền, liền đem điện thoại di động cho hắn.

Sau khi có điện thoại di động, đứa nhỏ liền bắt đầu thành thạo xem các đoạn video ngắn, vặn âm lượng di động hết cỡ, thỉnh thoảng cười ha ha, hành khách trên toa tàu không khỏi nhíu mày trước bộ dạng không coi ai ra gì.

Nhưng mà, ra khỏi nhà, trong tình huống bình thường, phần lớn người đều là ôm tâm thái nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chỉ cần không phải quá đáng, đều sẽ nhẫn nhịn.

Đều nói sau lưng gấu con đều sẽ có Hùng gia trưởng, lời nói này một chút cũng không sai, hành động của đứa nhỏ, làm cha mẹ vậy mà ngoảnh mặt làm ngơ, không có nhắc nhở hắn.

Trong lúc đó, có một tiếp viên hàng không nhìn thấy tình huống này, liền đi tới nhắc nhở một lần, sau đó bọn họ liền không nổi không nhột nói con trai một lần.

Đợi tiếp viên hàng không vừa rời đi, đứa nhỏ này vẫn cứ làm theo ý mình.

Giang Phong từ lúc thấy đứa nhỏ này bắt đầu ầm ĩ, liền mở mắt ra, chứng kiến toàn bộ quá trình một nhà ba người coi đoàn tàu như là ở nhà mình.

Giang Phong không có lên tiếng, không phải hắn sợ gây sự, mà là muốn nhìn một chút hai vị phụ huynh này phẩm chất kém cỏi đến như thế nào.

Rất nhanh, đứa nhỏ lại bắt đầu dùng chân đạp ghế phía trước, khi xem một đoạn video ngắn hài hước, liền một bên cười ha ha, một bên mãnh liệt đạp cái ghế biểu đạt sự hưng phấn của hắn.

Cho dù là như vậy, hai người lớn vẫn cứ không lên tiếng ngăn lại.

Rốt cuộc, sau khi thằng nhóc đạp mấy cái vào cái ghế phía trước, một cô gái trẻ ngồi ở phía trước không chịu nổi nữa nên đứng dậy nhìn về phía thằng nhóc, sắc mặt khó coi nói: "Bạn học nhỏ, em có thể đừng có đạp ghế của chị được không, đây là nơi công cộng, em có thể im lặng được không?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận