Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 126: Đều Cùng Một Mẹ Sinh Ra, Sao Lại Khác Nhau Như Vậy Chứ?

Hai giờ bốn mươi phút, chiều ngày mùng 9 tháng 10 năm 2022.

Thành phố tỉnh Quế, Giang Phong đứng ở lối vào trạm Đông, chờ chị gái từ tỉnh Hồ Bắc về.

Bởi vì còn mấy phút nữa thì đoàn tàu mới đến trạm, cộng thêm đã đứng cũng lâu, cho nên Giang Phong không nhìn chằm chằm lối ra vào nữa, mà bật app lên xem tiểu thuyết.

Tiểu thuyết được cái hay là có thể xem mọi nơi mọi lúc, hơn nữa sẽ không làm phiền đến người khác.

Gần đây, Giang Phong phát hiện một quyển đã hoàn thành tên là "ông chủ ẩm thực", chủ yếu kể về câu chuyện của nhân vật chính sống lại vào năm 2000, sau đó lén bỏ học, cầm tiền học phí ba mẹ cho để bắt đầu kinh doanh buôn bán, làm từ một quầy nhỏ, từng bước phát triển thành ông chủ thực phẩm.

Cho dù hành văn còn rất nhiều thiếu sót, nhưng Giang Phong xem vẫn rất sướng, có thể dùng để giết thời gian.

Trong lúc Giang Phong đang mải mê xem, đột nhiên nghe có tiếng ầm ĩ vang lên. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, mới phát hiện một đám hành khách đã đi ra khỏi lối ra, rõ ràng đoàn tàu đã vào trạm.

Giang Phong lập tức cất điện thoại, rướn cổ tìm kiếm bóng dáng của chị trong đám đông.

Hắn nhìn phải hai ba phút, cuối cùng mới nhìn thấy bóng dáng cao gầy của bà chị nhà mình.

Chị Giang Tuyết cao một mét sáu mươi sáu, chiều cao này ở phương bắc là chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn, tuyệt đối là chộp một cái được cả một nắm lớn. Nhưng ở tỉnh Quế, nơi chiều cao bình quân đếm ngược trong cả nước này, có lẽ hình dung là hạc giữa bầy gà thì hơi khoa trương, nhưng trong đám đông thật sự không có mấy người phụ nữ có thể cao bằng chị.

Lúc này, Giang Tuyết cũng nhìn thấy em trai đứng chờ ở đầu lối ra, lập tức nói với người dì bên cạnh: "Dì Liễu, em trai cháu tới đón cháu rồi, cháu đi trước đây ạ!"

Dì Liễu thở dài, nói: "Cháu Giang à, dì thật sự cảm thấy có duyên với cháu. Sau này, nếu cháu đến tỉnh Quế Châu chỗ bọn dì, nhất định phải gọi điện thoại cho dì, để dì làm tròn trách nhiệm của chủ nhà đấy!"

Giang Tuyết chân thành cảm ơn: "Cảm ơn dì Liễu đã ưu ái cháu. Nếu cháu có cơ hội đến tỉnh Quế Châu, cháu chắc chắn sẽ liên hệ với dì!"

Dì Liễu gật đầu nói: "Vậy sau khi về, dì sẽ bảo con trai dì thêm WeChat của cháu. Đến lúc đó, cháu nhớ đồng ý thêm nhé!"

Giang Tuyết nghe vậy, lúng túng mỉm cười nói: "Được, vậy cháu đi đây. Dì Liễu, tạm biệt!" Trong khi nói chuyện, Giang Tuyết lại kéo vali quét thẻ, đi ra ngoài.

Dì Liễu theo sát phía sau, nhìn Giang Tuyết và em trai cô đi xa, đúng là càng xem càng thích, trong lòng hạ quyết tâm, sau khi về phải cố gắng nói chuyện với con trai, bảo con trai cố theo đuổi cô gái này, xem thử có thể cưới về được không.

...

Giang Phong đang kéo vali cho chị tới bãi đỗ xe, hỏi: "Chị, dì vừa nãy là ai vậy? Em thấy chị nói chuyện với bà ấy có vẻ rất hợp nhau."

Vừa nhắc tới chuyện này, Giang Tuyết không khỏi than thở: "Ôi, em đừng nói nữa, mới đầu chị còn tưởng là gặp được người mai mối cùng nghề, muốn cố gắng học người ta vài chiêu, nhưng không nghĩ đến dì Liễu thú vị như thế, không ngờ tìm bạn gái cho con trai mình."

Tiếp theo, không chờ Giang Phong hỏi thăm, cô kể về chuyện đã xảy ra một lượt, cuối cùng mới lên tiếng: "Dì Liễu kia không chỉ thêm WeChat của chị, xin số điện thoại di động của chị, còn nói muốn bảo con trai dì ấy thêm WeChat của chị nữa, chị không biết nên đối phó thế nào!"

Giang Phong nghe vậy cười ha ha nói: "Xem ra chị em vẫn có sức hấp dẫn lớn đấy!"

Giang Tuyết bất lực lắc đầu, nói sang chuyện khác: "Chị đã bảo em không cần tới đón chị, em cứ nhất quyết tới. Cả đoạn đường mấy trăm cây số chứ ít à!"

Giang Phong mỉm cười nói: "Dù sao em cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, lái xe chưa đến bốn giờ, như vậy chị ra khỏi trạm, chúng ta có thể về thẳng nhà, bằng không chị còn phải kéo vali ngồi tàu điện ngầm tới bến xe, giày vò tới giày vò lui cũng rất mệt mỏi!"

Giang Tuyết giơ tay khoác lên vai hắn, cảm động nói: "Vẫn là em tốt với chị!"

...

Chờ hai chị em Giang Phong về đến nhà, đã là bảy giờ tối.

Trong nhà, Giang mẫu canh giờ nấu thức ăn, chờ chị em Giang Phong về đến nhà, vừa vặn có thể ăn cơm.

Một nhà năm người,

Đã rất lâu không ngồi ăn cơm với nhau, Giang phụ vui vẻ còn đặc biệt mở một chai rượu Mao Đài chậm rãi uống với con trai trưởng Giang Phi.

Bây giờ, trong nhà đã cất được mấy chục chai rượu Mao Đài, thỉnh thoảng mở một chai ra uống đã không tính là chuyện gì lớn.

Mà ba người Giang mẫu, Giang Tuyết và Giang Phong lại mở một chai rượu vang ra uống.

Chờ uống ba vòng rượu, thức ăn quá năm món, Giang Phong mới lên tiếng: "Anh cả, chị, mấy ngày này em nhận hai người khách, ngày mai em lại dẫn hai người cùng đến nhà làm mai, làm mẫu cho hai người xem. Về sau nhận thêm khách, em sẽ chịu trách nhiệm cung cấp tài liệu cho hai người, còn lại dựa vào bản thân hai người tới tác hợp!"

Giang Phi nghe vậy thì hơi thấp thỏm nói: "Tiểu Phong, anh nói chuyện không đủ lưu loát, EQ cũng không đủ cao, sợ thật sự không làm được chuyện này."

Giang Phong mỉm cười nói: "Anh cả, anh không cần lo lắng, làm mối thật ra rất đơn giản, chỉ cần nắm giữ tư liệu của nam nữ hai bên, sau đó nói rõ ràng ưu khuyết điểm của hai bên. Nếu hai bên có ý thì bố trí cho bọn họ xem mắt là xong!"

Giang Tuyết đặt đũa xuống, nói: "Cho nên điểm quan trọng trong việc làm mai, thật ra chính là tư liệu của hai bên à?"

Giang Phong gật đầu nói: "Đúng vậy, dù thế nào cũng phải kiếm được tư liệu của hai bên, sau đó ai với ai thích hợp ở chung, đây mới là điểm quan trọng trong làm mai. Hai người không cần quan tâm tới chuyện này. Cho nên, em mới nói chuyện làm mai rất đơn giản với hai người, cơ bản cứ mở miệng là được, không có gì phải lo lắng!"

Giang Phi và Giang Tuyết nghe được thì liên tục gật đầu.

Bữa cơm này, bọn họ ăn đến tám giờ tối mới xong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận