Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 820: Thu Nhập Một Tháng Không Hơn Hai Mươi Ngàn Tệ Thì Không Có Mặt Mũi Chào Hỏi Người Ta (3)

Sau khi cho nhân viên văn phòng nghỉ, Giang Phong cũng không lập tức chạy về quê nhà ăn Tết, mà là dự định tác hợp giúp Lý Tam Bàn trước đã rồi lại trở về cũng không muộn.

【 Danh tính 】: Triệu Anh

【 Tuổi tác 】: 25 tuổi

【 Chiều cao 】: 158cm

【 Cân nặng 】: 46kg

【 Bối cảnh gia đình 】: lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ.

【 Sở thích cá nhân 】: …

【 Kinh nghiệm yêu đương 】: …

【 Thông tin chi tiết 】: …

【 Điểm xứng đôi hôn nhân hiện tại 】 : 71 (tình cảm vợ chồng 68+ môn đăng hộ đối 72+ quan hệ gia đình 73)

【 Điểm xứng đôi hôn nhân tối đa】 : 92 (tình cảm vợ chồng 92+ môn đăng hộ đối 91+ quan hệ gia đình 93)

【 Dự đoán con cái 】: …

Giang Phong đã tìm được đối tượng xứng đôi cho Lý Tam Bàn từ sớm, chỉ là trước đó ưu tiên đáp cầu dắt mối giúp Hồ Thắng Hoa, cho nên mới không có giúp hắn tác hợp mà thôi.

Sau khi khỏa cửa văn phòng lại, Giang Phong liền lái xe tiến về chỗ làm việc của Triệu Anh.



Trên một con đường nào đó ở Tây Hương, một công nhân môi trường trẻ tuổi đang quét rác ven đường.

Nàng bắt đầu đi làm từ bốn giờ sáng, trừ buổi sáng ăn chút điểm tâm và ăn cơm trưa có thể nghỉ ngơi một hai giờ ra thì thời gian khác đều phải làm việc, mãi cho đến năm giờ chiều mới có thể tan ca.

Thời gian làm việc hàng ngày đều mười giờ trở lên, vô cùng vất vả mệt nhọc.

Dù sao, làm việc thời gian dài như vậy, dù chỉ là đi tới đi lui ở nơi đó, ngày tiếp theo đều có thể làm cho người ta mệt mỏi gần chết, chứ đừng nói đến chuyện phải làm công việc vừa bẩn vừa mệt một cách không ngừng.

Hơn nữa, công nhân môi trường không chỉ có thời gian làm việc dài, lượng công việc lớn, mà còn không có bảo hộ an toàn cơ bản nhất, cũng không có ngày nghỉ và ngày nghỉ lễ, tiền công còn thấp đến mức làm cho người ta giận sôi.

Ngoài ra, địa vị xã hội của công nhân môi trường còn vô cùng thấp, thường xuyên bị người ta kỳ thị, bị nhục mạ, thậm chí còn có tình huống bị đánh đập đến chết.

Nói một câu không khoa trương, nếu như muốn chọn một nghề cực khổ nhất, không thể không nhắc tới công nhân môi trường.

Ngay tại lúc công nhân môi trường trẻ tuổi đang cẩn thận quét dọn vệ sinh, Giang Phong yên lặng quan sát ở cách đó không xa. Công nhân môi trường này chính là đối tượng xứng đôi của Lý Tam Bàn, Triệu Anh.

Nhìn xem Triệu Anh bận đến giữa trưa, sau đó lấy ra hộp cơm, chuẩn bị ăn thức ăn mang theo từ buổi sáng tự đã lạnh ngắt, Giang Phong mới đi lên chào hỏi: "Chị Anh, chào chị!"

Triệu Anh nhìn thanh niên đẹp trai bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, nhìn cách ăn mặc là biết là người có tiền. Cô lớn lên ở cô nhi viện vốn đã có tính cách hơi mặc cảm. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt thanh niên đẹp trai trước mặt, ánh mắt có chút hốt hoảng mà chào hỏi: "Chào anh!"

Giang Phong nhìn qua tư liệu của cô, đương nhiên hiểu tính cách của cô, liền đi thẳng vào vấn đề: "Chị Anh, tôi là Giang Phong, là một người làm mối, có người chọn trúng chị, muốn tôi hỗ trợ đáp cầu dắt mối, không biết chị có thời gian trò chuyện với tôi một chút hay không?"

Triệu Anh nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, người như cô sẽ có người để ý sao?

Thật ra cũng không trách được việc Triệu Anh lại cảm thấy tự ti. Cô từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, bởi vì dung mạo không đẹp, vẫn luôn không có ai nhận nuôi, cô đã phải trải qua cuộc sống vô cùng kham khổ ở cô nhi viện.

Hơn nữa, trình độ văn hóa của cô cũng thấp, còn chưa tốt nghiệp tiểu học.

Không có cách nào khác, cô nhi viện cũng có khó khăn của cô nhi viện, có thể giúp mấy cô nhi như các nàng không bị đói đã là chuyện không dễ dàng rồi, những thứ khác thì càng không cần phải nhiều lời.

Tướng mạo không đẹp, trình độ văn hóa lại thấp, làm một công việc vừa bẩn vừa mệt, Triệu Anh cảm thấy tự ti là chuyện không thể bình thường hơn được.

"Giang ông mai, ai sẽ để ý người như tôi chứ?"

Giang Phong mỉm cười nói: "Chị Anh cũng không cần tự coi nhẹ mình, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, tôi mời chị Anh ăn cơm, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, được chứ?"

Triệu Anh nhìn quần áo trên người mình một chút, lắc đầu nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà bộ quần áo này của tôi không thích hợp đi đâu ăn cơm cả, tôi buổi sáng có mang theo đồ ăn, tùy tiện ăn một chút là được."

Giang Phong nói: "Thời tiết này, đồ ăn lạnh như vậy rồi sao có thể ăn được chứ, nếu như chị không muốn đến quán ăn cơm, vậy tôi đơn giản mời chị ăn bát mì, như này có được không?"

Triệu Anh thấy hắn là thật tâm muốn mời mình ăn, không có ghét bỏ mình là công nhân môi trường thì mới âm thầm thả lỏng, lộ ra một nụ cười, nói: "Vậy thì cám ơn Giang ông mai."

Giang Phong khoát tay cười nói: "Chỉ là một bát mì mà thôi, chị Anh không cần phải khách sáo, chị muốn ăn mì gì?"

"Tôi không chọn, mì gì đều được."

"Đúng lúc phía trước có quán mì Tam Phẩm Vương, mì bò nhà bọn họ không tệ, chị Anh cảm thấy thế nào?"

"Tôi nghe nói Tam Phẩm Vương rất đắt…"

"Chỉ là một bát mì mà thôi, chị Anh không cần quá khách sáo."

"Vậy… được thôi!"



Mười phút sau.

Tại chi nhánh nào đó của Tam Phẩm Vương, sau khi Giang Phong gọi món, liền cầm phiếu nhỏ trở lại góc bàn nào, ngồi đối diện với Triệu Anh.

Nhìn thấy Giang Phong trở về, Triệu Anh có chút lúng túng nói: "Giang ông mai, Tam Phẩm Vương quá đắt, để anh mời khách hình như không hay cho lắm."

Giang Phong khoát tay áo, vào thẳng chủ đề: "Chị Anh, vừa rồi tôi đã nói với chị, có người chọn trúng chị, nhờ tôi tới mai mối, không biết chị gần đây có dự định kết hôn hay không?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận