Chuyện Làm Mai Mối, Trước Giờ Ta Chưa Phục Ai Cả

Chương 1193: Tha Hương Nơi Đất Khách Gặp Được Đồng Bào Tổ Quốc (3)

Chuyện thứ hai chính là không có mặt mũi đối mặt với cha mẹ.

Lúc trước cô nói đến hoàn hảo như vậy, mấy năm nay mỗi lần gọi điện với cha mẹ cô đều là tốt khoe xấu che, đột nhiên ly hôn trở về như vậy, cô làm thế nào để đối mặt với cha mẹ cũng là một vấn đề.

Càng nghĩ trong lòng càng bực bội, Lý Thuỷ Tú dứt khoát không ở nhà đợi nữa, dự định ra ngoài giải sầu một chút, dù sao thì người chồng kia của cô cũng sẽ không trở về sớm như vậy.



Khách sạn năm sao nào đó.

Giang Phong nhìn đồng hồ, nói với hai vệ sĩ của mình: “Chị Băng Băng, chị Ngô Đồng, bây giờ thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, hôm nay hai người có muốn ăn gì không?”

Bách Lý Ngô Đồng nói: “Ông chủ làm chủ đi, cậu muốn ăn cái gì thì chúng tôi ăn cái đó.”

Quách Băng Băng gật đầu nói: “Chúng tôi nghe theo ông chủ.”

Giang Phong cười nói: “Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo một vòng xem xem Tokyo này có món quà vặt nào đặc sắc khiến chúng ta để ý hoặc xem xem có mỹ thực nào mới lạ không nhé.”

Bách Lý Ngô Đồng và Quách Băng Băng tự nhiên không có ý kiến gì.

Thế là, ba người liền đi ra ngoài, đi dạo lung tung không có mục đích.

Đại khái đi được mười mấy hai mươi phút rồi, ba người Giang Phong bỗng nhìn thấy một quán ăn nhỏ.

Trên bảng hiệu quán ăn viết “Monjayaki”, Giang Phong không hiểu tiếng Nhật, chỉ nhận ra một chữ Hán trong đó, liền hỏi: “Chị Bách Lý, quán ăn này làm món gì vậy?”

Hắn cũng không phải tuỳ tiện hỏi, hai vệ sĩ nhà hắn chính là tinh anh trong tinh anh của bộ đội, có thể xưng là vệ sĩ toàn năng, nói riêng trong phương diện ngôn ngữ, Bách Lý Ngô Đồng dùng tốt cả hai thứ tiếng, tiếng Anh và tiếng Nhật, còn Quách Băng Băng thì thông thạo tiếng Anh và tiếng Đức.

Bách Lý Ngô Đồng còn chưa kịp trả lời thì một người phụ nữ ở gần đó đã cướp lời đáp: “Đồng hương, quán ăn này bán một món tên là Monjayaki, là một trong những món ăn vặt cực kì nổi tiếng của Nhật Bản.”

Người phụ nữ vừa cướp lời Bách Lý Ngô Đồng này không phải ai khác, chính là Lý Thuỷ Tú tâm tình bực bội ra ngoài giải sầu.

Tha hương nơi đất khách quê người còn có thể gặp được đồng bào tổ quốc, đây là chuyện rất đáng vui mừng, lúc này Lý Thuỷ Tú cũng cảm thấy phiền muộn trong lòng tiêu biến không ít.

Mặc dù người Trung Quốc ở Nhật Bản có tới gần trăm vạn, nhưng những người này rải rác ở nhiều nơi khác nhau, nếu như không phải là cố ý đi tìm thì trong cuộc sống thật ra rất khó gặp được một người đồng bào.

Thậm chí, kể cả có gặp thì hai bên cũng sẽ không nói tiếng Trung Quốc, chỉ nhìn tướng mạo thì cũng mà phân biệt được đối phương là người Nhật Bản hay người Trung Quốc.

Dù sao thì Nhật Bản cũng có nguồn gốc cực sâu từ Trung Quốc, tướng mạo người dân hai nước không có điểm khác biệt rõ ràng như với người phương Tây.

Nghe Lý Thuỷ Tú mở miệng nói vậy, Giang Phong và hai vệ sĩ đều biết đã gặp được đồng bào tổ quốc, trên mặt cũng không khỏi lộ ra nụ cười vui mừng.

Giang Phong liền lên tiếng chào hỏi: “Xin chào chị gái, em tên là Giang Phong, Giang trong sông Trường Giang, Phong trong lá phong, em đến từ Quế tỉnh, không biết nên xưng hô với chị thế nào đây?”

Lý Thuỷ Tú cũng chào hỏi lại: “Chào cậu, Giang Phong, tôi tên là Lý Thuỷ Tú, quê ở Quý Châu.”

Sau đó, Bách Lý Ngô Đồng và Phạm Băng Băng cũng lần lượt chào hỏi giới thiệu mình.

Chào hỏi nhau vài câu xong, Giang Phong mới lên tiếng đề nghị: “Chị Lý,chúng ta khó mà có cơ hội gặp nhau tại nơi đất khách quê người thế này, không bằng cùng ăn cơm tối luôn, chị thấy thế nào?”

Lý Thuỷ Tú gật đầu đáp: “Tôi cũng đang định nói như vậy, tôi ở đây cũng coi như được nửa đời người rồi, hôm nay khó khăn lắm mới gặp được đồng hương như này, nhất định phải tận tình mời mọi người một bữa cơm mới được.”

Giang Phong hỏi: “Chị Lý là di dân theo người nhà tới đây hay là lựa chọn tới đây vậy?”

Lý Thuỷ Tú đáp: “Tôi là lựa chọn đến đây, Giang Phong, mấy cô cậu muốn ăn gì không? Đồ ăn Trung Quốc thì ở trong nước mọi người cũng thường xuyên ăn rồi, tôi không đề cử ở đây, không bằng chúng ta nếm thử mỹ thực bản địa đi?”

Giang Phong cười nói: “Được, chúng tôi cũng hiếm khi có một lần được tới Tokyo thế này, hai ngày qua cũng đã ăn không ít các món ăn bản địa ở đây rồi, hương vị quả thật có chỗ độc đáo của nó, vậy thì mời chị Lý cứ làm chủ đi!”

Lý Thuỷ Tú nhẹ gật đầu: “Vậy được rồi, tôi biết rõ gần đây có một nhà hàng khá ngon, hơn nữa giá cả cũng rất phải chăng, chúng ta đến đó ăn nhé?”

“Không thành vấn đề, món Monjayaki này nghe tên cũng có vẻ ngon miệng, không biết nhà hàng mà chị nói tới kia có món này hay không? Nếu không thì em định mua một phần ở đây mang đi để thử.”

“Yên tâm đi, nhà hàng kia cũng có món ăn này.”

“Vậy làm phiền chị Lý dẫn đường rồi!”

“Không phiền, mời đi theo tôi!”

------

Dịch: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận